"Nói thật hay mạo hiểm?" Giọng Cung Húc cứ như ma âm rót vào tai.
Đường Tinh Hỏa gào thét vắt chân lên cổ: "Huynh đệ à, anh Húc, Cung đại gia, anh giữ cơ hội đi hỏi anh Diệp đi! Đúng, anh đi hỏi anh Diệp gì đó đi, rất có lợi mà! Cần gì phải lãng phí cơ hội lên người em!"
Động tác của Cung Húc dừng một chút, nhìn sang Diệp Oản Oản.
Đường Tinh Hỏa nói vậy không sai, trò chơi này quả là cơ hội vô cùng tốt.
Có thể nghe ngóng tin tức của tiểu mứt hoa quả...
Trên thực tế, lấy tâm tư của cậu ta, sớm nghĩ đến việc đó mới đúng chứ.
Nhưng hiện giờ mình rốt cuộc đang làm cái gì?
"Nói thật hay mạo hiểm?" Cung Húc lặp lại, sắc mặt càng thêm âm trầm.
Đường Tinh Hỏa chưa từng gặp Cung Húc dưới bộ dạng đáng sợ như vậy, nuốt một ngụm nước bọt, chạy như điên đến chỗ Diệp Oản Oản: "Ngao! Anh Diệp, cứu em!"
Anh ta mới chạy một bước đã bị Cung Húc kéo cổ áo lại.
Còn muốn chạy!
"A a a... Nhẹ thôi nhẹ thôi nhẹ thôi!" Đường Tinh Hỏa suýt chút nữa đã bị tắt thở.
Nhìn Cung Húc đột nhiên điên cuồng diss Đường Tinh Hỏa, Diệp Oản Oản bất đắc dĩ nhéo nhéo mi tâm, đứng dậy cầm cổ tay cậu ta: "Được rồi, rốt cuộc cậu bị sao vậy?"
Lúc bàn tay trắng nõn mềm mại của chàng trai phủ lên tay mình, sống lưng Cung Húc chợt cứng đờ, lập tức buông ra áo Đường Tinh Hỏa ra như bị điện giật.
Ngao! Được cứu rồi!
Đường Tinh Hỏa nhân cơ hội rụt đầu bỏ chạy, vội phóng ra ngoài như bay.
"Cậu ta trêu chọc gì đến cậu rồi?" Diệp Oản Oản hỏi.
Cung Húc gục đầu, không lên tiếng.
Hơi thở của chàng trai, xúc cảm trên cổ tay, tất cả đều làm cậu ta tâm phiền ý loạn.
"Cậu ta thiếu đòn mà thôi." Cung Húc nói một câu rồi xoay người rời khỏi phòng.
Nhìn bóng lưng của cậu ta, Diệp Oản Oản lộ ra vẻ hoài nghi.
Cảm xúc của Cung Húc hình như hơi khác thường...
Diệp Oản Oản đang trầm ngâm suy tư, chuông di động đột nhiên vang lên, là Tư Dạ Hàn nhắn.