Sâu trong rừng rậm, một cái Thần tượng phát sáng rực rỡ trong đêm, yêu thú chia nhau thành từng đàn trú ẩn ở trong này, không xâm phạm lẫn nhau, có mấy người phàm nhân và tu sĩ không kịp chạy về thành trì, cũng tá túc vào đây, ánh mắt lo lắng sợ hãi nhìn về phía đám yêu thú.
Nhưng bọn chúng dường như không có ý định tấn công bọn họ, có lẽ là e sợ Thần tượng trách phạt bọn chúng gây rối mà đuổi ra ngoài, xung quanh, tiếng yêu thú lẫn con người gào thét dữ dội, rợn cả sống lưng, màn đêm ở Thiên Huyền Đại Lục bây giờ chỉ còn lại nỗi kinh hoàng.
Một đứa nhỏ nép vào lòng mẫu thân nó, hai tay vẽ vẽ trên mặt đất hình dạng của mấy con yêu thú, đối với nó, đây cứ ngỡ như là giấc mơ, nó cứ ngây ngây ngô ngô hết nhìn con yêu thú này đến con yêu thú khác.
Một lát sau, tiểu hài đồng bạo gan, tay cầm cái màn thầu cắn dở, chìa tay chia cho con cáo nhỏ ở gần đó, con cáo ban đầu còn sợ sệt, ánh mắt láo liên thăm dò nó và đám nhân loại sau lưng, qua một hồi, phần vì đói bụng, phần vì đứa nhỏ trông có vẻ vô hại, nó lao lên nhanh như chớp giật lấy miếng màn thầu cắn dở, rồi nhanh chóng lùi lại.
Đứa trẻ cũng vì thế mà giật mình, té bệt xuống đất, nhưng trên mặt nở một nụ cười thích thú rạng rỡ, nó lại lấy ra một cái màn thầu dụ dỗ con cáo, con cáo ăn một cái rồi lại một cái dần quen, phút chốc bám theo đứa trẻ.
Thằng nhỏ được thế, vuốt ve thân hình con cáo, bộ lông của nó truyền đến từng hồi ấm áp, phút chốc cả hai thân thiết, nó cứ vậy ôm con cáo ngủ qua màn đêm lạnh giá.
Sáng sớm, mặt trời lấp ló ở đường chân trời, từng tia nắng ấm áp soi rọi mặt đất, xua tan đi làm sương xám trắng, lần nữa mang lại bình yên cho Thiên Huyền Đại Lục, mấy con yêu thú cũng lục đục rời đi, tiếng bước chân của con người lẫn yêu thú lạo xạo khắp nơi.
Đứa trẻ đứng ở một góc khóc nấc lên từng tiếng, con cáo đã bỏ nó đi từ lúc nào rồi, nó cứ đứng đó lấy tay dụi dụi hai mắt, nức nở.
Con cáo đứng trong rừng cây, quan sát thấy tiểu hài đồng mếu máo, cũng rên ư ử mấy tiếng, rồi luyến tiếc bỏ đi, nơi nó thuộc về là sâm lâm rộng lớn.
Thằng nhỏ hai tay nắm chặt, nó sẽ cố gắng đầu nhập vào tông môn, luyện thành tu sĩ đỉnh tiêm đại lục, tìm lại con cáo nhỏ.
Mẫu thân nó kêu vội:
- Mạc Tà đi thôi!
Nó chần chừ, bước đi chầm chậm theo mẫu thân, vừa đi vừa ngoái đầu nhìn lại xung quanh, dáo dác hy vọng thấy được con cáo.
Bất chợt từ trong rừng cây, một thân ảnh màu cam, nhỏ nhắn, lao vọt tới, nhảy vào lòng nó, con cáo, chả hiểu sao lại muốn đi theo Mạc Tà, nó mừng rỡ, vừa cười vừa khóc, ôm chặt con cáo, tíu tít nói chuyện với con cáo, mặc kệ đối phương có hiểu hay không.
Mẫu thân Mạc Tà khẽ xoa đầu cả hai đứa nó, nắm tay dắt nó tiếp tục lên đường tiến về Trung Châu thành.
Trước thành lũy phía Nam, mấy con yêu thú cũng lục đục rời đi, con người có đức hiếu sinh, cho nên cũng để cho chúng nó tá túc ở phụ cận thành trì vào ban đêm coi như là làm việc thiện.
Mấy đứa trẻ tò mò, đứng ở xa xa nhìn ngó mấy con yêu thú to lớn đang ầm ầm rời đi, từng bước chân của Sơn Ngưu rung chuyển cả mặt đất.
Qua một đêm quan sát Bích Dao cũng mới mơ hồ đoán được một chút mà thôi, vẫn cần có thêm chứng cớ, một bên Tần Vũ chắp hai tay ở sau lưng, đứng trên tường thành phóng tầm mắt nhìn bao quát quang cảnh bên dưới, không biết hắn đang suy nghĩ gì.
Gió thi thoảng thổi đừng đợt lành lạnh, làm tóc hắn khẽ phập phồng trong gió, một mùa đông khắc nghiệt đang đến với Thiên Huyền Đại Lục, hắn thở dài một hơi, khẽ nói:
- Dù là con người hay yêu thú, cũng chỉ truy cầu một con đường sống mà thôi!
Bích Dao lâm vào trầm mặc, nàng không nói gì, lặng lẽ nhìn mấy gốc cổ thụ, bây giờ trên mặt đất đã ngập tràn lá khô, trên cành cây cũng chỉ còn lác đác vài chiếc lá già cỗi, không biết có thể chống cự được bao lâu trước cơn gió lạnh buốt giá đang thổi từng đợt lạnh lẽo như này.
Tần Vũ nói:
- Trở về thôi!
Nói rồi Tần Vũ gọi Tam Long, nó huyễn hóa thành một con Giao Long to lớn, che lấp cả bầu trời, dân chúng và tu sĩ trong thành phút chốc hoảng sợ, còn ngỡ là Giao Long Đại Thừa kỳ tiến công thành.
Nhưng bọn họ cũng sớm nhận ra thân ảnh bên trên, Tần thế tử, Tần Vũ, vì vậy mà thở ra một hơi, trong lòng cũng an tâm hơn hẳn, vào lúc hung hiểm như thế này, yêu thú công thành thì thật là khó khăn trăm bề.
Bích Dao và Tố Tố phi thân lên trên lưng Tam Long, theo Tần Vũ trở về Trung Châu thành, lão Thái bà, nhìn xa xăm về phương Nam, thở dài, rồi cũng cất bước rời đi.
Mùa đông năm nay, Tần Vũ cũng đã 87 tuổi, cũng vừa tròn 10 năm kể từ lúc hắn bắt đầu bế quan đột phá Luyện Hư kỳ ngũ trọng thiên, vật phẩm “Dược dịch lĩnh ngộ thuộc tính” trong cửa hàng hệ thống cũng đã được làm mới, hắn phải tranh thủ thời gian nâng cao thực lực.
Ba năm sau, Trung Châu thành, Đông vực.
Tần Vũ lúc này cũng đã đột phá đến Luyện Hư kỳ thất trọng thiên, Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, Phong, Lôi thất hệ thuộc tính chân khí, thực lực lại tinh tiến thêm một bậc.
Mấy cái lão bà của hắn, lần trước bế quan đột phá đi ra, thay hắn quản lý sự vụ thế lực dưới trướng trên dưới một năm, lại tiếp tục bế quan tiềm tu đột phá, hy vọng kịp nâng cao thực lực hỗ trợ Tần Vũ đối phó với Hắc Ám trường dạ.
Bây giờ bên cạnh hắn chỉ còn lại Tần Nhược Tuyết, sau khi nàng đột phá đến Luyện Hư kỳ ngũ trọng thiên, liền gặp bình cảnh, nên ở bên ngoài quyết định phụ Tần Vũ quản lý sinh ý của Bảo Tín thương đoàn và quản lý sự vụ thuộc hạ bên dưới.
Hắn thấy nàng vất vả, liền quyết định dẫn nàng ra ngoài đi dạo cho thoải mái tâm trạng.
Trên phố, hai cái nhân ảnh, lặng lẽ hòa vào dòng người, thưởng thức quang cảnh xung quanh, Tần Vũ đi song song bên cạnh nàng, một tay cầm quạt thư sinh nho nhã, tay còn lại nắm lấy tay nàng, chậm rãi bước đi trên nền đá.
Bạn đang đọc bộ truyện Khí Vận Hệ Thống tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Khí Vận Hệ Thống, truyện Khí Vận Hệ Thống , đọc truyện Khí Vận Hệ Thống full , Khí Vận Hệ Thống full , Khí Vận Hệ Thống chương mới