Tần Vũ thấy hắn đột nhiên bần thần khác hẳn với dáng vẻ vô sỉ hàng ngày liền bâng quơ nói: - Ài, hoa có ngày nở lại, người không còn thiếu niên! Tên đầu trọc hai mắt bi sầu ngửa cổ tu bầu rượu ừng ực, hắn nói: - Phải! Hoa có ngày nở lại, người không còn thiếu niên! Những thứ hắn đã để lỡ mất không bao giờ còn cơ hội sửa sai nữa, cũng là điều hắn tiếc nuối nhất. Hướng Tâm cắn một miếng thật lớn, nhồm nhoàm nhai, vị thịt không còn ngọt nữa, hắn chỉ thấy vị đắng ở cuống họng. "Huynh đệ, kiếp này ngươi sống tốt chứ ?" Hắn lại ngửa cổ tu ừng ực, sống mũi cay cay, hắn nói: - Rượu của ngươi khó uống quá! Tần Vũ cười nhạt rồi nói: - Không phải rượu của ta khó uống, mà là lòng của huynh không thông! Tên đầu trọc không phản bác gì, lặng lẽ nhìn đống lửa bập bùng trước mặt, nhớ lại một đoạn hoài niệm ngày xưa, người náo nhiệt như hắn làm sao có thể độc hành. Hắn cười cười như tự giễu bản thân rồi nói: - Ngươi tu đạo là vì cái gì? Tần Vũ hờ hững nói: - Vì vận mệnh của chính bản thân ta! Tên đầu trọc ngửa cổ cười lớn, giọng mang theo nét tang thương nói: - Haha! Vì bản thân ngươi sao? Vậy những người xung quanh ngươi thì sao? Tần Vũ từ tốn trả lời: - Bọn họ là một phần trong vận mệnh của ta! Hướng Tâm ngửa cổ lên trời cười lớn, hắn cười nhưng khóe mắt ướt đẫm, thì ra là hắn đã sai ngay từ đầu, hắn nói: - Ài, thì ra là vậy, haha ... Ngày đó nếu như hắn không háo thắng, để ý người huynh đệ bên cạnh mình một chút, thì có lẽ không rơi vào cái kết cục bi thảm như vậy. Ngày trước hắn cũng giống như Tần Vũ, hắn tu đạo là vì vận mệnh của bản thân hắn, nhưng sai ở một chỗ, hắn không xem những người xung quanh hắn là một phần trong đó. Hắn cười sặc sụa, nhưng trong lòng vô cùng thống khổ, rốt cuộc hắn cũng hiểu mình sai ở đâu. "Huynh đệ, ta sẽ báo thù rửa hận cho ngươi" Hắn giơ bầu rượu về phía Tần Vũ rồi nói: - Lão đệ, đa tạ ngươi! Tần Vũ cười cười, hắn nói: - Là huynh tự nghĩ thông, liên quan gì đến ta? Hắn không phản bác gì, chỉ ngồi đó, lâu lâu lại tu một vài hớp rượu, nói chuyện phiếm với Tần Vũ. Về chuyện xưa của hắn, Tần Vũ cũng không hỏi gì thêm, đó là chuyện riêng của hắn, mà hẳn cũng là chuyện buồn, hắn mới như vậy. Hoa Hướng Tâm nhìn Tần Vũ, trong lòng bồi hồi từng đợt cảm xúc. "Lão đệ, tên trước mặt thật giống ngươi!" Thấy hắn nhìn mình đăm chiêu, Tần Vũ có chút sởn gai ốc. "Ta kháo! Nhìn ta làm cái gì, gái chạy đầy đường thì không nhìn!"
- Này này, bộ trên người ta có cái gì lạ lắm hay sao? Tên đầu trọc sờ sờ cái đầu bóng loáng của mình rồi nói: - Ha ha ...!không có gì ...!không có gì! Qua một hồi, mặt trời cũng đã lên cao, lúc này lão nhân thần bí lần nữa xuất hiện trên bầu trời, lão nói: - Các ngươi có ba ngày thời gian nghỉ ngơi, sau ba ngày, bảo vật sẽ lần lượt xuất thế, tranh đoạt dựa vào vận may của chính các ngươi! Tần Vũ khóe miệng mỉm cười tà dị, điều này đã được hắn tính trước, bây giờ là thời gian hoàn hảo để đi săn. Hoa Hướng Tâm tự dưng rùng mình, hắn cảm nhận được sát khí mỏng manh từ trên người Tần Vũ, nhưng một tia sát cơ đó sẵn sàng nuốt chửng bất kỳ thứ gì cản đường nó. Hắn nuốt một ngụm nước bọt, trán cũng lấm tấm mồ hôi. Hoa Hướng Tâm bấm bấm đốt tay, hắn thử tính sát nghiệp của tên nam nhân trước mặt, đột nhiên tên trọc sắc mặt trắng bệch nhìn Tần Vũ, thiếu chút nữa há hốc mồm. “Ta kháo! Ngươi đã giết bao nhiêu người vậy?” Tần Vũ cười cười nhìn hắn, bâng quơ nói: - Huynh sao vậy? Hướng Tâm thất thố nói: - Không có gì, không có gì! “Ài, … là phúc hay là họa … là do ngươi chọn” Ăn uống xong xuôi, Tần Vũ vươn vai rồi nói: - Huynh có dự định gì trong ba ngày này không? Hướng Tâm cười nói: - Chắc ta sẽ ở lại đây ôn dưỡng pháp bảo, chuẩn bị tranh đoạt bảo vật!
Tần Vũ khẽ gật đầu, hắn dứt khoát nói: - Ba ngày sau, hẹn huynh ở chỗ này, chúng ta tiếp tục đồng hành, bây giờ ta có chút chuyện cần xử lý! Nói rồi, Tần Vũ lao vun vút đi, Tố Tố cũng bám sát theo hắn, đi được một đoạn nàng hỏi: - Chúng ta đi đâu vậy ca ca? Tần Vũ cười cười nói: - Đi săn! Thủ hạ của Tần thế gia từ xa xa đã xuất hiện dẫn đường cho Tần Vũ di chuyển, cao thủ của Tần thế gia ở khắp mọi nơi đã bắt đầu dồn về một chỗ. Sau một hồi di chuyển khá lâu, bọn họ cũng dừng lại ở một thác nước, Tần Vũ khoát tay ra hiệu cho thủ hạ bao vây mười dăm xung quanh. Hắn vận khí lực cười lớn nói: - Tả đạo hữu, chúng ta có thể nói chuyện hay không? Tả Tiểu Đa ở bên trong động phủ khẽ rùng mình, người bên ngoài là ai, sao tên đó lại có thể phát hiện hành tung của hắn được chứ. Tả Tiểu Đa trong lòng vô cùng gấp gáp, đối phương đến đây mang theo bao nhiêu người hắn cũng không rõ, bây giờ mà chui đầu ra, chỉ có một con đường chết. Nghĩ vậy hắn âm thầm men theo lối thoát chuẩn bị trước đó, hắn cẩn thận di chuyển bên trong thông đạo ngoằn nghèo, thấy cửa động, hắn dùng tay vỗ nhẹ, tảng đá vỡ nát, Tả Tiểu Đa phi thân bay ra ngoài. Sắc mặt hắn trắng bệt, trước mặt hắn bây giờ là Tần Vũ, đang lăng không mà đứng, sát khí mãnh liệt, làm không khí xung quanh đặc quánh, lạnh lẽo đến đáng sợ. Hắn nói: - Ngươi là ai? Tần Vũ cười nhạt nói: - Tần thế tử, Tần thế gia, Đông Vực, Thiên Huyền Đại Lục! Tả Tiểu Đa giả ngu nói: - Ta với các ngươi không thù không oán, hà cớ gì ngươi mang người đến đây gây sự với ta? Tần Vũ cười lạnh nói: - Thật là không thù, không oán? Hắn có chút chột dạ nói: - Hừ, nếu ta có lỡ giết người của các ngươi, cũng chẳng qua là bọn chúng tài nghệ không bằng người mà thôi! Tần Vũ cười dữ tợn, nói: - Khặc, khặc, vậy ý của ngươi là ta giết ngươi cũng không sao, chỉ là ngươi thực lực không bằng người mà thôi? Tả Tiểu Đa tức giận nói: - Ngươi…! Tần Vũ không nói gì, một chưởng vỗ tới, tiên phát chế nhân, Tả Tiểu Đa cũng không phải dạng vừa, tế lên Bạch Hổ Thuẫn lên chống đỡ. Hắn bị chấn lui ra sau hơn mười trượng, hai tay đau nhức không thôi, kinh hãi nhìn Tần Vũ đứng trước mặt. “Ta kháo! Hắn phải Luyện Hư kỳ không vậy” Chưa kịp nghĩ xong, sau lưng hắn truyền đến một cảm giác đau nhức kịch liệt, hắn bay về phía trước hơn năm sáu trượng, ho ra một búng máu lớn. Tả Tiểu Đa tức giận hét lớn: - Lũ khốn nạn, ỷ thế hiếp người, có ngon đơn đấu với ta! Tần Vũ cười nhạt, hắn nói: - Đơn đấu với ngươi? Ha ha, ngươi không có tư cách! Nói rồi, thủ hạ Tần thế gia lao lên oanh kích hắn dữ dội, qua hơn một chung trà, Tả Tiểu Đa đã bị đánh gục, quỳ trước mặt Tần Vũ, hắn hét lên nói: - Tên khốn kiếp, ta phỉ nhổ ngươi, ngươi có tài cán gì chứ, có giỏi ba ngày sau quyết chiến sinh tử với ta! Tần Vũ một kiếm chém bay đầu hắn, nói: - Ồn ào! Đầu lâu hắn lăn lông lốc trên mặt đất, Nguyên Anh bản mệnh vừa ly thể đã bị Khốn Tiên Tác trói lại, hắn giãy dụa hét thảm: - Lũ thế gia khốn nạn, dù ở đâu các ngươi cũng khốn nạn như nhau! Tần Vũ cười lạnh nói: - Giết người của ta bây giờ còn giảo biện! Tần Vũ hỏi: - Ngươi biết Sinh Mệnh Chi Thụ không? Tả Tiểu Đa mặc dù không biết Sinh Mệnh Chi Thụ là cái gì, nhưng hắn giả bộ nói: - Khặc khặc thì ra các ngươi cũng tìm nó! Có chết ta cũng không nói cho ngươi biết đâu! Haha Đột nhiên quang cảnh trước mắt hắn tối sầm đi, thần hồn từ từ tiêu tán trong không khí, Sinh Mệnh Chi Thụ là một cái tên Tần Vũ bịa ra mà thôi, nếu như hắn thật sự biết Sinh Mệnh Chi Tuyền sẽ không nói như vậy, một kẻ vô dụng, vậy thì không cần phải giữ lại. Tích điểm của Tần Vũ lập tức tăng thêm 556 điểm nữa, hắn lạnh lùng nói: - Mục tiêu tiếp theo! Ba tên thủ hạ của Tần Vũ lập tức dẫn đường, những người còn lại, sử dụng Bách Quỷ Dạ Hành tiềm hành sau lưng hắn, biến mất một cách quỷ dị, vô thanh vô tức. Tần Vũ trong lòng thống khoái, hắn mỉm cười tà dị. Ở bìa rừng, một đàn quạ đen bay tứ tán trong không trung kêu lên từng tiếng rợn người. Quạ…quạ…!
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!