*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong phòng bao của KTV.
Tiếng nhạc đinh tai nhức óc không ngừng truyền đến, nhưng sự chú ý của mọi người đều không đặt ở nơi đó.
Vừa rồi Tả Tư Nam dẫn theo Thẩm Thư Điềm quay lại, cô bé vẫn còn đang dẩu môi, gương mặt nhỏ nhắn đã tức thành con cá nóc rồi, nghiêng đầu nhìn sang một bên khác chứ cũng không nguyện ý nhìn đến thiếu niên ở bên cạnh.
Mà mặt của Thái Tử Gia cũng vô cùng lạnh, đôi mắt đen trầm xuống, bọn họ còn cho rằng Thái tử Gia bị Thẩm hoa khôi chọc giận rồi.
Khí áp cũng đều hạ thấp, mấy người đứng xem cũng không dám nói gì, Thái Tử Gia kéo Thẩm hoa khôi đi vào, sau đó vẻ mặt Thái tử Gia hờ hững cầm lấy một lon coca mới, nhét vào trong tay cô bé.
Đôi mắt hổ phách của cô bé kia sáng rực, vui vui vẻ vẻ mà ngồi xuống, một giây sau liền bị Thái Tử Gia kéo đi ra khỏi phòng bao, lúc đi Thái Tử Gia cũng chỉ lạnh nhạt vứt lại một câu: “Chúng tôi đi trước đây.”
Đến lời tạm biệt Thi Lâm còn chưa kịp nói, thì đã nhìn thấy Thẩm Thư Điềm mở to mắt, không tình nguyện ôm lấy coca biến mất ở ngoài cửa phòng.
Thời khắc đó, bỗng Thi Lâm có cảm giác Thái tử Gia của bọn họ đang cưỡng ép dân nữ nhà lành, sau khi hồi thần lại mới biết được bản thân đã vô ý nói ra khỏi miệng luôn rồi.
Trong phòng bao lại trở nên náo nhiệt như lúc đầu.
Một bạn học nam mở miệng, “Lâm Thi ca, thái độ của Thái Tử Gia đối với Thẩm hoa khôi có chút không quá thích hợp nha, lẽ nào bọn họ là thật?”
Câu tiếp theo còn chưa kịp nói hết, nhưng mà mọi người có mặt ở đây đều biết nó có ý nghĩa là như thế nào, vừa giúp con gái nhà người ta uống rượu, lại còn cẩn thận dỗ dành, khắp người đều là cảm xúc can tâm tình nguyện, bọn họ đã bao giờ gặp qua Thái Tử Gia như thế đâu.
Không chỉ nữ sinh chua, mà nam sinh bọn họ cũng có chút chua đó nha.
Bao nhiêu lâu nay, bọn họ chỉ toàn nhận được sự nghiền ép toàn diện đến từ phía Thái Tử Gia, ngoại hình không bằng, thành tích cũng không bằng, điều kiện gia đình thì lại càng không so được.
Bây giờ thì hay rồi, đến bạn gái cũng không thể so được, thật sự là bạo kích tàn nhẫn mà.
Hiện tại muốn từ trong miệng Thi Lâm tìm hiểu được chút gì đó, thỏa mãn một chút lòng hiếu kỳ của bọn họ, cái yêu cầu này không quá đáng nha.
Thi lâm uống một ngụm rượu, “Đừng hỏi tao, tao cũng không biết, bọn mày không nhìn thấy tao cũng bị dọa à?”
Mọi người nghi ngờ mà nhìn hắn, Thi Lâm là người ở bên cạnh Tả Tư Nam thời gian dài nhất, không thể nào hắn cái gì cũng không biết được.
“Đừng có mà nhỏ mọn như thế nha, nói chút đi nào.”
Thi Lâm trợn trắng mắt một cái: “Cho tao mười lá gan, tao cũng không dám nói bừa.”
Có người hỏi: “Tiêu Kiệt, ông nói coi.”
Vệ Tiêu Kiệt cũng lắc lắc đầu: “Không biết thật.”
Tả Tư Nam đối xử đặc biệt với Thẩm Thư Điềm là điều ai cũng có thể nhận ra, nhưng Thái Tử Gia còn chưa nói gì, cho nên ai cũng không dám khẳng định lung tung.
Thi Lâm với Vệ Tiêu Kiệt đều nhiều thấy những thứ sâu xa hơn, nhưng ngày nào mà Tả Tư Nam còn chưa nói rõ ràng, thì bọn họ nhiều nhất cũng chỉ dám nói trêu chọc một hai câu, chứ bọn họ tuyệt đối không dám nói bừa ra ngoài.
Thi Lâm gạt tàn thuốc xuống, kéo dài giọng nói. “Tốt nhất là đừng nói lung tung, đến lúc đó bên ngoài đồn đại như thế nào, anh Tả sẽ tức giận đấy, đừng có bảo tao không nhắc bọn mày trước.”
Mặc dù nói về hai người bọn họ cũng có không ít dưa, nhưng mà nếu việc tối hôm nay truyền ra ngoài, cũng không dám chắc sẽ đồn đại thành như thế nào.
Nhất là đối với Thẩm Thư Điềm, sợ là sẽ phải nhận không ít lời nói không hay ho gì.
Mọi người có thể được Thi Lâm hẹn đến chơi, quan hệ tất nhiên vẫn tính là có thể, cũng biết tính cách của hắn, nhìn thì dễ nói chuyện, nhưng mà hành động thì không có dễ như khi nói chuyện đâu.
Hơn nữa thái độ của hắn, cũng đại khái có thể đại biểu cho ý tứ của Thái tử Gia rồi.
Câu nói này của Thi Lâm, là ý của Tả Tư Nam, đương nhiên cũng là ý của bản thân cậu ta, cậu ta cảm thấy Thẩm Thư Điềm không tệ, quan hệ với bọn họ cũng tốt, đã được cậu ta liệt vào phạm vi bạn bè rồi, nên đương nhiên là muốn bảo vệ đàn chị Thẩm.
Nếu Thi Lâm đã nói đến như thế này thì những người khác đương nhiên phải biết nuốt việc này vào trong bụng.
Cho dù trong lòng khó nhịn, nghẹn đến mức khó chịu.
Vào lúc này, là lúc trên đường đang náo nhiệt nhất, người đi đi lại lại vô cùng nhiều, bên lề đường còn có không ít hàng quán mở nhiều loại âm nhạc hỗn loạn.
Hai người ở trong tình huống này vô cùng bắt mắt, nữ sinh xinh đẹp, nam sinh tuấn tú, càng không nói đến tay hai người đang mười ngón đan xen.
Nữ sinh nghiêng đầu, trong mắt nam sinh tràn đầy ôn nhu, là một loại cảnh đẹp vô cùng dưỡng mắt, hấp dẫn ánh mắt của người qua đường.
Thẩm Thư Điềm nhẹ nghiêng đầu, mái tóc đen nhánh cũng nghiêng theo, hàng mi dài khẽ chớp động, gật gật đầu,:Được nha.”
Tả Tư Nam câu câu môi, kéo theo cô gái đi về phía điểm đến.
Lực đạo trên tay rất nhẹ, Thẩm Thư Điềm cúi đầu uống một ngụm coca, lúc được lúc không liếc nhìn nơi hai tay giao nhau, biểu tình mê mang mờ mịt.
Cô lại ngẩng đầu nhìn ngôi sao trên bầu trời, thuận theo lực đạo của anh mà đi về phía trước, ngốc hồ hồ đến đường còn không thèm nhìn luôn.
Người đi trên đường đều là đi theo nhóm, đường đi có chút hẹp, tự nhiên cần phải đi gần lại nhau một chút.
Tả Tư Nam không thể không nhắc nhở cô gái đang đi ở cạnh phải cần thận một chút.
Ánh mắt của cô gái truyền lại đây, mềm như bông mà nhìn anh một lúc, thành thành thật thật gật đầu mà đáp ứng.
Chỉ là chưa để cho Tả Tư Nam yên tâm được 2 giây, Thẩm Thư Điềm đột nhiên nhắm mắt lại rồi nhảy về phía trước hai bước, sau đó lại trộm hé hé mắt, nhìn xem phản ứng của anh.
Nghịch ngợm không chịu được.
Tả Tư Nam: “…”
Nghịch ngợm dị thường, nhưng lại cố tình dù bất đắc dĩ cũng là can tâm tình nguyện
Lần thứ 3 sau khi Thẩm Thư Điềm suýt chút bị vào, Tả Tư Nam rốt cuộc cũng ngừng bước chân lại.
Muốn chơi cũng được, nhưng nói này không quá thích hợp.
Anh lại lấy mất coca của cô một lần nữa, cô nàng sửng sốt, vừa muốn chu miệng ra, thì anh liền cảnh cáo: “Thành thật đi đường, nếu lại không đi hẳn hỏi, em sẽ…”
Anh dừng lại một chút, lạnh nhạt nói, “Em sẽ uống hết luôn đó.”
Nói xong liền đặt coca đến gần môi, giống như là muốn uống luôn vậy.
Thẩm Thư Điềm quả nhiên gấp gáp rồi nha, dậm chân hai cái, nhìn chằm chằm coca trong tay anh, khi mà anh đem chai coca ép lại gần môi, không báo trước liền nhảy lên, giơ tay cướp lại.
Tả Tư Nam không có phòng bị, bị cô đụng vào như thế, liền lùi lại hai bước, và vào gốc cây ở ven đường.
Cơ thể mềm mại của cô dán lại gần anh, một mùi hương nhẹ truyền đến, tay của cô bám trên vai anh, một tay còn lại bắt lấy ống tay áo của anh.
Đôi mắt ngập nước nhìn chằm chằm coca trong tay của anh, vừa ủy khuất vừa gấp gáp.
Tả Tư Nam một tay đè ở trên đầu của cô, một tay giơ lon coca lên cao, cực kỳ ổn định mà ép bẹp cô (:v)
Chiều cao của Thâm Thư Đìềm so với phái nữ thì đã tính là không tồi rồi, nhưng mà so với Tả Tư Nam thì còn chưa đủ đô.
Tính tình của Thẩm Thư Điềm cũng bạo phát rồi, dùng tránh thoát khỏi bàn tay đang đè ở trên đầu mình, hai tai bám chặt trên cổ anh, giống như là muốn leo lên người anh vậy.
Động tác của Tả Tư nam cũng bị hành động của cô dọa cho dừng lại một chút.
“Ai nói không phải đâu. Nhưng mà quen là tốt rồi, tôi cũng không phải là lần đầu nhìn thấy cảnh này, lần trước tôi còn nhìn thấy có người ở trong rừng cây hôn hôn nữa kìa. Trời ạ, thế đạo bây giờ đúng là không thể hiểu nổi mà.”
“Ai ya, mấy người đúng là không theo kịp trào lưu mà, đây là việc bình thường biết bao nhiêu. Cháu gái của tôi nói với tôi là, trào lưu bây giờ là tự do yêu đương, cự tuyệt hôn nhân sắp đặt sẵn, trước khi kết hôn đều muốn thử nhiều một chút, sau khi so sánh thì mới biết được cái nào tốt hơn.”
“Đây…”
Vành tai Tả Tư Nam nóng rực, cô gái này bây giờ nửa điểm thẹn thùng cũng không có, còn đang mở to mắt nhìn hắn hắn đây này, cả mặt đều là bất mãn.
Tả Tư Nam đem cổ tay tinh tế ở trên cổ cứng rắn kéo xuống, thấp giọng trách cứ: “Đi xuống.”
Thẩm Thư Điềm bị kéo xuống, an vị đứng trước mặt anh, nghiêng nghiêng khuôn mặt nhỏ, lại lần nữa chu chu miệng, bị Tả Tư Nam mắng, đôi mắt lại bắt đầu đỏ hồng, lại muốn khóc rồi đấy nhé.
Kiều thanh kiều khí nói: “Em hung dữ với chị!!”
Tả Tư Nam đau đầu, anh vừa muốn an ủi, sau đó tay liền bị cô gái kéo xuống dưới.
Còn chưa kịp phản ứng lại, cổ tay liền đau, bị cô gái cắn cho một ngụm.
Răng miệng còn tốt ghê đấy
Anh nhíu mày nghĩ.
Thẩm Thư Điềm cắn phát này đúng là hạ khẩu không lưu tình mà, mang theo cả oán khí và tức giận.
Cô tức giận mà nhấc mắt lên nhìn anh, thiếu niên hạ mắt nhìn cô, đầu mày hơi nhíu lại, ánh mắt trầm xuống, càng có vẻ hung dữ hơn một chút.
Uống rượu xong làm cho cô nhát gan hơn hẳn, vừa rồi là do cảm xúc bùng lên mới như thế, một phút kích động xong, bây giờ liền lúng túng rồi.
Răng của cô vẫn còn đang cắn trên tay anh, động tác bị kẹt lại, nam sinh không tránh tránh đi, chỉ lẳng lặng mà nhìn cô.
Thẩm Thư Điềm hơi sợ rồi, Đầu lưỡi không tự giác trấn an mà ấn một chút, nhẹ nhàng cực, sau đó lúng túc mà buông tay anh ra.
Tả Tư Nam giơ tay, hạ mi nhìn một cái.
Được đấy, còn một dấu răng rõ ràng luôn này, không mất vài ngày thì không biết mất được đâu.
Thẩm Thư Điềm trộm liếc nhìn anh một cái, lại trộm liếc thêm cái nữa, bước chân dịch về phía bên trái một chút.
Muốn chuồn.
Bị Tả Tư Nam giữ cổ kéo lại, Thẩm Thư Điềm nghiêng đầu về phía sau, lại lùi một bước, đầu nhỏ đụng vào lồ ng ngực của anh, lại giương mắt nhìn anh, đáng thương hề hề.
Bây giờ biết sợ rồi đấy, nào còn bộ dáng hùng hùng hổ hổ như lúc vừa rồi.
Tả Tư Nam có chút vô ngữ, đem coca trong tay đặt vào trong tay cô, lại để cho cô đứng ổn định: “Uống đi.”
Thẩm Thư Điềm tròn mắt nhìn coca ở trong tay, ngón tay còn không tin mà sờ sờ, xác định là thật sự quay lại rồi.
Cô đột nhiên cảm thấy người đứng ở trước mặt cô cũng không xấu xa đến như vậy, coca của cô quay lại rồi nè, lắc lắc, trọng lượng hình như cũng cũng không ít đi.
Tả Tư Nam lại nắm lấy tay nàng lần nữa, ôn nhu mà xoa xoa tóc cô.
Bởi vì chột dạ, mà Thẩm Thư Điềm chỉ ngậm coca, híp híp mắt, mặc kệ bàn tay đang làm loạn trên đầu, làm ra bộ dạng giống như con mèo nhỏ, làm cho anh hơi giật mình.
Tả Tư Nam đôi mắt ngậm cười, cũng không thèm để ý dấu răng trên tay, lần nữa kéo cô gái đi về phía trước.
Lần này Thẩm Thư Điềm cuối cùng cũng chịu hợp tác, ngoan ngoãn để anh dắt đi, chỉ hướng nào đi hướng đó.
Chỉ là cúi đầu nhìn mặt đất, một bước lại một bước, miệng nhỏ còn đếm 1 2 3 4, hứng thú bừng bừng.
Nhưng tiếc là lúc này đầu óc cô vẫn còn đang mơ hồ, đếm tới đếm lui, xong lại đếm lại từ đầu, cũng không cảm thấy nhàm chán.
Tả Tư Nam nắm chặt tay cô gái nhỏ, tùy thời tùy lúc mà nhìn cô, cảm thấy trong lòng vô cùng mãn nguyện.
Lý thúc đã tới từ sớm, nhìn thấy hai người, liền vội vàng tiến lên đón.
“Thiếu Gia, Tiểu Thư, bên này.”
Thẩm Thư Kỳ hiếu kỳ liếc nhìn ông, cũng không có phản ứng gì, chỉ nhẹ nhàng ngô một tiếng.
Tả Tư Nam gật gật đầu, tiện thể nói: “Chị ấy uống say.”
Lý thúc nhìn Thẩm Thư Điềm một cái, bừng tỉnh đại ngộ, bởi vì mỗi lần ông đến đón Thẩm Tiểu Thư, cô đề sẽ vui cười nói chuyện với ông vài câu, vì vậy Lỳ thúc vẫn luôn rất thích cô.
Hôm nay lại yên tĩnh hơn nhiều, uống say rồi cũng vẫn là một đứa bé ngoan.
Tả Tư Nam mang theo Thẩm Thư Điềm ngồi vào trong xe, Thẩm Thư Điềm vẫn ôm lấy lon coca ngồi ở trên ghế, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tả Tư Nam quay đầu nhìn qua, cô căn bản là lựa chọn đem việc phải thắt dây an toàn quên mất.
Tả Tư Nam dịch người qua, kéo lấy đai an toàn, xuyên qua trước người cô, tada một tiếng liền xong.
Anh chỉnh một chút độ dài, nhẹ giọng hỏi: “Có bị chặt không?”
Tả Tư Nam nhấc mắt lên,,mới phát hiện ra là cô đang nhìn mình, vô cùng chăm chú, hình bóng của anh được phản chiếu lại trong đôi mắt màu hổ phách của cô.
Khoảng cách quá gần, hô hấp của hai người hòa vào nhau, Thẩm Thư Điềm không quay đi, anh cũng không động đậy, cho nên khoảng cách giữa hai người gần trong gang tấc.
Anh nghĩ, thật sự giống như cô nói, thơm thơm, ngọt ngọt.
Yết hầu của anh chuyển động lên xuống, thanh âm có chút ấm ách: “Chị đang nhìn cái gì?”
Đôi mắt Tả Tư Nam nhìn thật sâu vào mắt của cô, bên trong như có một dòng suối xanh, có thể nhìn thấy đáy, xinh đẹp lại thanh triệt.
Cô thích anh, nhưng cũng không thích anh.
Đáng tiếc là cùng một từ, nhưng lại không cùng một ý nghĩa.
Tả Tư nam mím mím môi, buông mi xuống.
Thẩm Thư Điềm không biết vì sao.
Tả Tư Thân nghiêng dậy, bỏ đi, chuyện này căn bản không thể gấp mà gấp cũng không được.
Tả Tư Nam đưa theo Thẩm Thư Điềm về nhà, Tướng Quân liền phi đến đây, muốn leo lên trên người Thẩm Thư Điềm.
Thẩm Thư Điềm bị dọa một chút, chưa nhận rõ đã tránh đường, Tướng Quân liền lao vào chỗ trống, mê mang mà nhìn nhìn Thẩm Thư Điềm.
Một người một mèo ngơ ngác mà nhìn nhau rất lâu, sau đó Thẩm Thư Điềm lùi lại một bước, trốn ở phía sau lưng Tả Tư Nam.
Tướng Quân: “…”
Nó vô cùng đau lòng luôn á.
Nó quay đầu, hung hăng trừng mắt nhìn Tả Tư Nam.
Khẳng định là do anh.
Tả Tư Nam: “…”
Tả Tư Nam nhẹ câu môi, tùy ý Thẩm thư Điềm trốn ở phía sau lưng anh đang nắm chặt quần áo của anh không buông.
Dì Phương cũng đi qua đây, kỳ quái hỏi: “Tiêu thư, cô sao thế?”
Không có lí nào nha, bình thường nếu Tướng Quân muốn ôm, Thẩm Thư Điềm chắc chắn sẽ ôm nó, bây giờ không chỉ không ôm mà còn trốn đi, đến đuôi của Tướng Quân cũng vì đau lòng mà rũ xuống.
Tả Tư Nam lạnh nhạt nói: “Chị ấy say rồi, sẽ không nhận người.”
Anh lại cúi đầu nhìn Tướng Quân, lành lạnh nói: “Mèo cũng không nhận luôn.
Dì Phương: “…”
Vì sao bà lại cảm thấy tâm trạng của thiếu gia có chút vui vẻ thế?
Ngày thứ 2, Thẩm Tiểu Điềm tỉnh rồi.
Đầu có hơi chút đau, nhưng mà đầu óc lại trống rỗng, không nhớ được bất cứ điều gì, chỉ nhớ được là cô uống chai nước màu cam, sau đó phía sau như có một tầng mây, không có bất kỳ ấn tượng nào.
Tướng Quân nằm ở bên cạnh cô, Thẩm Thư Điềm nhìn nó, nó cũng nhìn cô gắt gao, không biết vì sao mà cô cảm thấy được, từ trong đôi mắt màu xanh của nó có thể nhìn ra một tia u oán nhỏ.
U Oán?
Thẩm Thư Điềm bị chính ý nghĩ của mình làm cho buồn bực, chắc là do ảo giác ha?
Cô giơ tay, sờ sờ đầu nhỏ đầu lông mịn màng của Tướng Quân, thuận theo đó mà matxa cho nó, lại sờ sờ cằm, làm cho mèo nhỏ phát ra âm thanh grừ grừ đầy thích ý.
Thẩm Thư Điềm vẫn chưa nhớ ra điều gì, nằm ở trên giường cầm lấy điện thoại, mới phát hiện ra Lục Nhứ gửi wechat cho cô.
Kiểm tra đã xong rồi, vốn dĩ là Lục Nhứ muốn bàn bạc với Tả Tư Nam và Thẩm Thư Điềm về nội dung quay chụp, không ngờ đột nhiên Thẩm Thư Điềm cảm thấy không khỏe, nên việc này liền kéo tới tận bây giờ.
Hôm nay là ngày cuối cùng của kỳ nghỉ, ngày mai là phải đi đến Nhị Trung học bù rồi, lớp 12 toàn bộ đều phải học bù.
Lục Nhứ gửi cho cô một phần văn kiện, đại khái là nội dung và quá trình quay chụp, chi tiết hơn thì đến lúc đó sẽ nói rõ với cô, bây giờ xem tạm quá trình trước.
Chỉ là, Thẩm Thư Điềm nhìn những cái tên trong văn kiện, phát hiện ra trừ cô và Tả Tư Nam, thì tên của Tư Huệ Uyển cũng xuất hiện ở trong danh sách này.
Nhưng mà không đúng nha, cô nhớ rõ ràng rằng trước kia Lục Nhứ sơ ý nói cho cô mấy câu, cô nhớ rằng nhưng người khác đã chọn xong hết rồi.
Tư Huệ Uyển chỉ là MC, không hề xuất hiện trong danh sách quay chụp lúc đầu, sao tự nhiên lại được thêm vào rồi?
Trong lòng Thẩm Thư Điềm có chút không tình nguyện, nhưng mà cái này lại là do Lục Nhứ phụ trách, cô cũng không tiện nói thêm điều gì. Cô xem qua một lần, liền để điện thoại sang một bên.
Tướng Quân đi qua đây, đầu nhỏ dựa vào trên người cô, thân mật mà cọ cọ.
Không biết có phải do cảm giác của cô sai hay không, mà cô cảm thấy hôm nay Tướng Quân dính người hơn ngày thường mấy lần.
Thẩm Thư Điềm nằm trên giường nửa ngày, đến khi đói bụng rồi mới từ từ bò dậy xỏ chân vào đôi dép lê rồi chạy đi rửa mặt.
Thẩm Thư Điềm đang đánh răng, thì Tướng Quân lại biến thành cái đuôi nhỏ của cô lần nữa, tung tăng đi theo cô xuống lầu.
Cô nhìn một vòng, Tả Tư Nam không thấy đâu, bình thường thì cậu đã dậy rồi, thương thích ngồi ở trong phòng khách đọc sách, không phải là vẫn chưa dậy đấy chứ?
Di Phương đi qua đây, đôi mắt phát sáng, “Tiểu Thư, cơ thể cô khỏe hơn chưa?”
Hôm qua Thẩm Thư Điềm làm bà dở khóc dở cười, nghe thấy lời tự thuật của thiếu gia cũng cảm thấy bất đắc dĩ, tiểu thư đúng là một chút tửu lượng cũng không có mà.
Thẩm Thư Điềm hơi quẫn bách, gương mặt nhỏ đỏ bừng, tay nhỏ quấn quấn mấy lọn tóc rơi xuống ở bên cạnh, bất an hỏi: “Hôm qua cháu có phải đã làm chuyện gì kỳ quái không ạ?”
Cô có thể nhìn ra được biểu cảm của dì Phương không được tự nhiên cho lắm, cô chưa từng uống rượu, nên cũng chưa từng say, nhưng cô cũng biết là người say rượu sẽ làm ra một số hành động không thể tưởng được.
Nhưng mà cô lại không nhớ gì hết, thật sự là một chút cũng không nhớ ra được.
Dì Phương ngừng một chút, “Không có gì, tiểu thư ngoan lắm luôn á.”
Thẩm Thư Điềm liếc nhìn dì một cách đầy hoài nghi, không tin tưởng lắm, cũng không hỏi thêm gì, nhưng mà trong lòng yên ổn hơn không ít.
Thẩm Thư Điềm ăn sáng, cũng không nhìn thấy Tả Tư Nam đâu, đang định hỏi xem cậu đi đâu, thì nhìn thấy một người đàn ông trung niên đeo kính đen, mặc tây trang giày da đi từ trên lầu đi xuống.
Nhìn thấy Thẩm Thư Điềm, hắn thấy hơi kì lạ, sau đó mỉm cười gật nhẹ đầu.
Thẩm Thư Điềm hơi choáng váng, sau đó lễ phép nở một nụ cười xinh đẹp, như trăm hoa đua nở, làm say lòng người.
Cô gái này, không cần biết là ở nơi nào, đều có thể dễ dàng hấp dẫn người khác.
Đặc biệt là đàn ông.
Hắn đột nhiên nhớ đến hình ảnh vừa nhìn thấy.
Vốn dĩ hắn được Tả Cảnh Long dùng số tiền lớn mời từ nước ngoài dạy dỗ cậu chủ nhỏ nhà họ Tả.
Hôm nay là lần đầu tiên đến đây, mặc dù là lần đầu tiên, nhưng hắn lại kinh ngạc phát hiện ra, cậu chủ nhỏ này không chỉ có diện mạo suất sắc, khí chất trác tuyệt, mà còn vô cùng thông minh.
Hắn hoàn toàn không thể ngờ được, thiếu niên dù tuổi còn nhỏ nhưng lại tài trí hơn người, mưu lược cũng không kém, nhẹ nhàng học một hiểu ba.
Hắn chỉ hơi chỉ điểm một chút, cậu ấy liền có thể nhìn ra những vấn đề sâu xa hơn.
Khi giơ tay nhấc chân đầy tự tin và thong dong, hắn biết, sau này Tả Tư Nam tuyệt đối sẽ không dừng ở mức bình phàm, đợi một ngày cậu đứng trên đỉnh của Tả thị, lúc đó chắc chắn thương trường sẽ dấy lên tinh phong huyết vũ.
Mà thiếu niên chắc tuyệt đó lúc mà bình tĩnh biểu đạt suy nghĩ của bản thân, hắn đột nhiên phát hiện, trên cổ tay của anh có một dấu răng nho nhỏ.
Lúc hắn phát hiên việc này không thể nào không kinh ngạc, Nhưng mà người như thế nào mới có thể ở trên cơ thể kiều quý này lưu lại dấu hiệu rõ ràng như thế?
Đại khái là ánh mắt của hắn quá chăm chú, Tả Tư Nam cụp mắt liếc nhìn hắn một cái.
Thời khắc đó, hắn khẳng định, hắn nhìn thấy ở trong đôi mắt lạnh nhạt đó hiện lên một vẻ dịu dàng, gương mặt lạnh nhạt cũng nhiễm một vẻ hiền hòa.
Nhưng Tả Tư Nam cũng không giải thích gì, trầm ổn tiếp tục đề tài vừa nãy.
Việc này không khỏi gợi lên lòng hiếu kỳ của hắn, nhưng mà hắn cũng không có tư cách để hỏi, chỉ có thể đem nghi hoặc nuốt vào trong lòng.
Nhưng mà thời khắc nhìn thấy cô gái này, trong đầu hắn đột nhiên hiện lên một suy nghĩ, cái dấu răng ở trên tay người thiếu niên kia, chỉ sợ là chỉ có cô gái này có thể làm ra được.
Mỹ nhân trêu người, thiếu niên khuynh tâm, bất quá thì cũng chỉ như thế này thôi.
Thẩm Thư Điềm chớp chớp mắt, sau khi vị tiên sinh rời đi. Chỉ là cô đọt nhiên cảm thấy, ánh mắt hắn vừa nhìn cô có chút không đúng, giống như là đã hiểu ra được điều gì đó.
Thẩm Thư Điềm cảm thấy suy nghĩ của mình hết sức kì lạ, nhưng cô lại kỳ lạ mà cảm thấy rằng cảm giác của mình không sai.
Qua một lát, cô liền nhìn thấy Tả Tư Nam đang chậm rì rì đi từ trên tầng xuống.
Một tay anh đút trong túi, áo sơmi đen đơn giản cũng có thể làm nổi bật dáng người của anh, bên dưới là đôi chân thon dài, gương mặt tinh xảo, quả nhiên là báu vật nhân gian.
Tả Tư Nam tư thái tản mạn mà ngồi xuống bến cạnh Thẩm Thư Điềm, Nhàn nhạt hỏi: “Ăn no chưa.”
Thẩm Thư Điềm đôi mắt cong cong, vô cùng hưởng thụ mà uống một ngụm sữa đậu nành, ngọt ngào nói: “Ăn no rồi nha.”
Cô quay đầu nhìn lại, đôi mắt màu hổ phách sáng rực, “Chị còn tưởng là cậu chưa ngủ dậy đó, hóa ra cậu còn còn dậy sớm hơn chị à.”
Thẩm Thư Điềm bỗng nhiên hiếu kỳ người đàn ông vừa nãy đến đây làm gì, nhưng cô biết là bản thân không nên hỏi nhiều như thế, huống chi lòng hiếu kỳ này cũng không nặng lắm.
Vừa nói xong, ánh mắt cô đột nhiên dừng lại ở trên cổ tay của Tả Tư Nam.
Thẩm Thư Điềm nghiêng nghiêng đầu, cắn cắn ống hút, ngước đôi mắt lên kỳ quái hỏi: “Tay em làm sao thế? Bị Tướng Quân cắn à?”
Tả Tư Nam liếc nhìn cô, mắt híp lại, ý vị không rõ ràng nói: “Tướng Quân.”
Thẩm Thư Điềm nghe được giọng điệu của cậu không đúng lắm, còn cho là thật, đột nhiên gấp gáp: “Vậy thì phải đi tiêm ngừa đó.”
Tả Tư Nam gõ gõ nhẹ lên mặt bàn, cảm xúc trong mắt không rõ, cong khóe miệng: “Không nhớ rõ rồi?”
“A?.” Thẩm Thư Điềm ngước mắt.
Tả Tư Nam chậm rãi đưa bàn tay thon dài đến trước mặt cô, cười nói: “Tướng Quân mày có muốn cắn một cái không, so sánh một chút.”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!