Hai cha con nhà họ Thẩm chẳng những được nguyên vẹn trở về nhà, mà Thẩm Ý Bân còn nhận được lệnh của hoàng thượng, yêu cầu hắn sau khi vụ án được điều tra rõ ràng phải tham gia thi đình. Nếu như không giành được vị trí trạng nguyên, sau này sẽ không được làm quan nữa.
Bởi vậy có thể thấy Thiên Thần đế dành cho Thẩm Ý Bân sự mong đợi rất lớn. Chỉ cần hắn thực sự được đề tên lên bảng vàng, tiền đồ thăng tiến sau này không phải nói chơi.
Mẹ Thẩm đi vòng quanh con trai mấy vòng, sung sướng nói – “Mẹ biết ngay là con trai mẹ thông minh nhất thiên hạ mà, thông minh từ bé.”
Lúc này cha Thẩm mới nhớ lại sự thông minh của con trai mình trước đây, cũng ngậm ngùi một hồi. Vốn tưởng rằng là Thương Trọng Vĩnh, đâu ngờ là hắn cố ý giấu giếm, cứ nhớ lại là vừa bực mình vừa buồn cười.
“Ý Bân, cha nghĩ rồi. Cha cảm thấy con nói đúng, Thất hoàng tử bất nghĩa, chị gái con không được sủng, chúng ta nên bỏ chủ này tìm chủ khác.” – Cha Thẩm vuốt chòm râu thở dài.
“Nhưng nếu như chúng ta không giúp đỡ Thất hoàng tử, cuộc sống của Xảo Đan ở hậu trạch chẳng phải sẽ càng khó khăn?” – Mẹ Thẩm hấp tấp đỏ cả mắt.
“Mẹ nghĩ nhầm rồi, chỉ cần gia tộc họ Thẩm này sừng sững không ngã, Thất hoàng tử nhất định sẽ không dám làm gì chị đâu. Con nghe nói hiện giờ Thất hoàng tử chỉ sủng ái trắc phi Tạ thị, không coi những nữ nhân khác ra gì. Nếu chúng ta giúp đỡ Thất hoàng tử, người được lợi lớn nhất không phải là chị, mà là Tạ thị – người được sủng ái nhất. Đã thế thì cần gì phải cố gắng làm việc vô ích.” – Chu Doãn Thịnh an ủi vỗ vỗ mu bàn tay mẹ Thẩm.
Mẹ Thẩm thoáng nghĩ lại, cảm thấy cũng có lý. Lại nhớ đến việc Thất hoàng tử không chịu ra tay giúp đỡ, còn hạ lệnh cấm túc con gái mình, quả thật là hành động bỏ đá xuống giếng đối với nhà họ Thẩm, cũng không nói thêm gì nữa.
——————————–
Bởi vì việc thái giám ăn trộm đề thi, Thiên Thần đế bắt đầu thanh tẩy nội cung một cách toàn diện. Diệt trừ mật thám từ khắp nơi cài vào, cho nên Thất hoàng tử đến nay còn chưa biết bài luận tuyệt trần đời kia chính là do Thẩm Ý Bân không học vấn không nghề nghiệp tự tay viết.
Tạ Ngọc Nhu là người được sống lại, ngay từ đầu đã kết giao với những thuộc hạ được Thất hoàng tử trọng dụng kiếp trước, một trong số đó là Lâm Văn Kiệt – bởi vì làm bài cho nhiều sĩ tử mà nổi tiếng khắp thiên hạ.
Biết trong tay hoàng thượng có một bài luận cực kỳ đặc sắc, đang tìm kiếm người viết trong khắp kinh thành. Ả liền mách cho Thất hoàng tử, chỉ nói có lần vô tình gặp được một người tài năng xuất chúng, bảo Thất hoàng tử đi thăm dò thử xem thế nào.
Để lấy lòng phụ hoàng, cũng vì muốn kết giao nhân tài, Thất hoàng tử tự mình tìm đến nhà Lâm Văn Kiệt.
Lâm Văn Kiệt là con thứ trong nhà, thường xuyên bị mẹ cả chèn ép. Hắn vốn chuẩn bị tham gia kỳ thi mùa xuân lần này, mẹ cả lại không đồng ý tìm người bảo lãnh cho hắn. Lại còn sai người hầu đốt hết sách vở thư từ của hắn, khiến hắn không thể nào đi thi được.
Cuộc sống của hắn rất khốn khổ, không thể không viết sách làm thơ để kiếm tiền, dần dần tiếng lành đồn xa. Thấy kỳ thi mùa xuân sắp đến, người đến xin văn nối liền không dứt, mà còn đều là đề “Tô, Dung, Điệu”. Hơn nữa dặn đi dặn lại hắn không được để lộ ra ngoài, sau này cũng không được viết một bài văn như vậy cho người khác, giá tiền lên đến mấy vạn lượng, ít thì cũng mấy ngàn lượng.
Lâm Văn Kiệt vô cùng thông minh, chỉ một chút là nghĩ ra được nội tình. Cho nên hắn dốc lòng nghiên cứu mấy ngày liền, viết ra một bài văn đặc sắc nhất, đồng thời bán cho rất nhiều học trò. Hắn làm như vậy là vì muốn làm to chuyện, nhờ đó khiến cho Thiên Thần đế chú ý đến mình.
Vì vậy, khi Thất hoàng tử tìm đến nhà, hắn đã dọn quần áo xếp hành lý, quét dọn giường chiếu xong xuôi để đón chào.
Thất hoàng tử đàm kinh luận đạo với hắn, cảm thấy hắn quả nhiên là học thức bất phàm, thế nên lập tức nói rõ ý đồ đến. Bài văn của Lâm Văn Kiệt đã được các quan chủ khảo truyền ra ngoài, tiện đà truyền khắp triều đình. Nhưng bài của Chu Doãn Thịnh lại bị Thiên Thần đế giữ lại, còn dặn dò giám khảo phát hiện bài văn này không được truyền bá ra ngoài, tránh cho có kẻ khó lường giở trò xấu. Cho nên Thất hoàng tử chỉ biết bài luận của Lâm Văn Kiệt, nhưng không biết còn có một bài hơn xa.
Hai người so văn thấy đúng là một bài, Lâm Văn Kiệt ra vẻ sợ hãi nói – “Thì ra bài “Tô, Dung, Điệu” kia dùng ở chỗ này, thảo dân ngu muội, thảo dân đáng chết!”
Thất hoàng tử vội vàng nâng hắn dậy, liên tục nói phụ hoàng không trách tội, mà ngược lại vẫn đang tìm hắn, muốn hắn cống hiến cho triều đình. Lâm Văn Kiệt mừng thầm trong lòng, giả vờ đưa đẩy một chút rồi lập tức vào cung với Thất hoàng tử.
Trong điện Cần Chính, Thiên Thần đế yên lặng không nói câu nào, chỉ dùng ánh mắt tăm tối đánh giá Lâm Văn Kiệt. Đợi cho Lâm Văn Kiệt mồ hôi như tắm mới mở miệng – “Nếu ngươi đã nói bài văn kia là tác phẩm của ngươi, vậy có thể đọc lại một lần cho trẫm nghe một chút chứ?”
Lâm Văn Kiệt lấy lại bình tĩnh, nói câu tuân chỉ rồi bắt đầu đọc.
Vẻ mặt lạnh lùng nghiêm túc của Thiên Thần đế chuyển thành khinh miệt, ngay sau đó lại hơi hơi tiếc nuối. Nếu như không có Thẩm Ý Bân sánh như châu ngọc trước đó, Thiên Thần đế vốn muốn khâm điểm bài văn này đứng thứ nhất. Ông cũng rất tò mò người viết ra bài này rốt cuộc là ai, nếu như phẩm chất tốt đẹp chắc chắn sẽ trọng dụng. Nhưng người này vừa nghe nói kỳ thi hội lần này có một bài văn đặc sắc đã tuỳ tiện vào cung nhận về mình, có thể thấy được lòng mưu cầu công danh lợi lộc của người này rất nặng, hơn nữa còn tự cho là mình hơn người, so sánh với Thẩm Ý Bân tiêu dao hồn nhiên, thực sự là khó coi.
“Đủ rồi, bài văn này tuy tốt, nhưng còn chưa tốt đến mức khiến trẫm phải nhìn với cặp mắt khác xưa. Học vấn của ngươi rất tốt, nhưng lại chỉ biết cái lợi trước mắt.” – Thiên Thần đế cầm lấy bài văn đã xem đi xem lại rất nhiều lần trên bàn, đưa cho người hầu bên cạnh – “Học tập là để vận dụng. Muốn học trước hết phải khiêm tốn. Cho cậu ta xem một chút đi, để tự biết mình rốt cuộc đã thua ở đâu.”
Lâm Văn Kiệt biết sự việc không ổn, cố nén sợ hãi nhận lấy bài văn đọc cẩn thận, trong chốc lát mặt cắt không còn một giọt máu.
“Lão Thất cũng xem đi.” – Thiên Thần đế phất tay.
Thất hoàng tử làm theo lời ông, sau khi đọc xong vô cùng khiếp sợ.
“Ngôn từ rung động, hình dung đặc sắc, lập luận sắc bén. Một bài văn tuyệt vời như vậy, dám xin hỏi phụ hoàng rốt cuộc xuất phát từ tay vị đại nho sĩ nào?” – Thất hoàng tử chân thành cúi người.
“Chẳng phải chính là tiểu cữu tử kia của ngươi hay sao.” – Thiên Thần đế cười ha ha, nói – “Cậu ta vì muốn có nhiều thời gian chơi bời mà giả ngu giả ngốc trước mặt Thẩm đại nhân hơn chục năm. Nếu không phải lần này bị ép đến đường cùng, không biết cậu ta còn muốn giấu tài đến khi nào.”
Trái tim Thất hoàng tử đập thình thịch, ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn lên ghế ngự.
Thiên Thần đế lười giải thích, phẩy tay nói – “Trẫm mệt, các ngươi đi đi. Rèn học vấn đừng quên rèn đức, hãy nhớ lấy đạo lý núi cao còn có núi cao hơn.”
Lâm Văn Kiệt xấu hổ vô cùng, quỳ lạy nhiều lần rồi che mặt lui ra ngoài. Thất hoàng tử sai người đưa hắn về nhà, cũng chả còn lòng nào mà kết giao, ngồi trong xe ngựa cẩn thận ngẫm lại bài luận kia.
Một bài văn tuyệt vời hoa mỹ như vậy lại từ tay Thẩm Ý Bân mà ra, thực sự có đánh chết y cũng không ngờ đến. Nhưng phụ hoàng anh minh sáng suốt, làm việc quyết đoán, ông nói phải, vậy chắc chắn không sai vào đâu được.
Nghĩ đến việc mình vốn muốn giúp đỡ phụ hoàng nhưng lại làm ra một chuyện xấu như vậy, nghĩ đến việc phụ hoàng hết sức tôn sùng Thẩm Ý Bân, nghĩ đến việc mình đối xử lạnh lùng với Thẩm Xảo Đan và thái độ khoanh tay đứng nhìn của mình với nhà họ Thẩm, hiện giờ e rằng nhà họ Thẩm đã cách lòng với mình. Hai gò má Thất hoàng tử đỏ bừng, giống như bị ai đó tát mạnh mấy chục phát, quai hàm âm ỉ đau đớn.
Thẩm Ý Bân được trọng dụng, Thẩm Huy lại là quyền thần đệ nhất Đại Chu. Mất đi sự hỗ trợ của cha con nhà họ Thẩm chẳng khác nào mất đi phụ tá đắc lực nhất. Thất hoàng tử không ngừng hối hận, theo đó cũng giận luôn cả Tạ Ngọc Nhu đã xúi bậy mình, sau khi trở về đương nhiên là răn dạy một trận.
Vốn tưởng rằng đã phá huỷ được con đường làm quan của Thẩm Huy. Đâu dự đoán được lại nhảy ra một Thẩm Ý Bân còn tài cán hơn cả Thẩm Huy. Tạ Ngọc Nhu cẩn thận nhớ lại Thẩm Ý Bân trong kiếp trước, phát hiện cậu ta trong trí nhớ thật sự là chỉ là một kẻ ăn chơi trác táng. Tuyệt đối không thấy cậu ta tài giỏi chỗ nào.
Thẩm Ý Bân thích hưởng thụ, kiếp trước có Thẩm Huy đứng vững trong triều đình, đương nhiên cậu ta có thể vui vẻ ăn chơi. Kiếp này cậu ta bị ép vào đường cùng, thế nên cậu ta mới bộc lộ tài năng. Chẳng lẽ bởi vì mình tự tiện hành động mới dẫn đến biến động này? Vậy thì sau này có thể nào sẽ gây ra nhiều biến cố hơn không? Không có sự giúp đỡ của nhà họ Thẩm, Thất hoàng tử liệu còn có thể lên ngôi một cách thuận lợi nữa không?
Nghĩ đến đây, Tạ Ngọc Nhu vô cùng sợ hãi, thầm hận mình làm việc quá mức qua loa, tự nhấc đá đập chân mình. Nhưng nghĩ lại mình đã chuẩn bị sẵn tay sau ở chỗ Thái tử, dù hắn có thêm nhiều triều thần ủng hộ đi chăng nữa, sớm muộn gì cũng sẽ diệt vong, thế nên lập tức trấn định lại.
————————————-
Vụ án gian lận cuối cùng điều tra ra manh mối. Một số lớn quan viên dưới trướng Thái tử bị trục xuất. Bản thân Thái tử cũng bị Thiên Thần đế nghiêm khắc răn dạy một trận trước mặt bách quan trong triều đình, hoàn toàn mất hết mặt mũi.
Nghỉ ngơi chỉnh đốn hai ngày, Thiên Thần đế hạ thánh chỉ, ra lệnh tổ chức lại cuộc thi.
Chu Doãn Thịnh xếp thứ nhất thi hội, thuận lợi bước vào cuộc thi đình. Lần này, đề bài thi đình vẫn rất đơn giản, chỉ có bốn chữ—— Sĩ, Nông, Công, Thương. Nội dung này rất phức tạp, khái niệm trừu tượng, khó lập luận, khiến cho rất nhiều thí sinh cau có mặt mày, nghĩ rất lâu mà vẫn chưa viết được.
Chu Doãn Thịnh nhắm mắt một lát, vừa mở mắt ra là lập tức văn thơ lai láng, chữ nghĩa bay múa—— Tứ dân Sĩ, Nông, Công, Thương, bốn hòn ngọc quý của quốc gia… Cả bốn tầng lớp Sĩ, Nông, Công, Thương đều có vai trò, vị trí ngang nhau trong xã hội, vì không ai thay thế được ai. Mỗi một ngành nghề đều có nét đặc trưng riêng, đó là lực lượng của tầng lớp nông dân, lời nói việc làm của tầng lớp trí thức, kỹ thuật của người công nhân, đầu óc tính toán của người buôn bán…
Hắn vứt bỏ ngôn luận “Sĩ phu cao quý, thương nhân đê hèn” của người đương thời. Trình bày một cách toàn diện tất cả những cống hiến của mỗi tầng lớp đối với sự tiến bộ của xã hội. Nhất là sự phát triển của thương nghiệp có tác dụng lớn lao đối với quốc gia, từng câu trừng chữ đều bộc lộ tài năng của người viết.
Những bài làm trong kỳ thi đình thường chú trọng ổn định, thà bình thản một chút còn hơn là đâm vào chỗ đau của hoàng đế. Nhưng thông qua sự phân tích của 007, Chu Doãn Thịnh biết đối với Thiên Thần đế hiện giờ, việc cải cách chế độ là để chuẩn bị cho việc xoá bỏ lệnh cấm biển, thông thương với bên ngoài. Bài văn này chẳng những không đâm phải chỗ đau của ông, mà ngược lại gãi đúng chỗ ngứa.
Quả nhiên, Thiên Thần đế đi đến bên cạnh hắn, chỉ đọc hai dòng đã ngây ra như trời trồng. Đợi bài văn được viết xong, ông không nhịn được mà vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Tất cả cống sĩ đều ngẩng đầu nhìn, hiển nhiên đã biết vị trí Trạng Nguyên kỳ thi năm nay rốt cuộc rơi vào tay ai.
Cuộc thi đình vừa chấm dứt, Thiên Thần đế lập tức vội vã truyền Thẩm Ý Bân vào Cần Chính điện, luận bàn đến tận tối mịt mới lưu luyến mà thả hắn đi.
Ba ngày sau, thánh chỉ được hạ. Quả nhiên Thẩm Ý Bân là trạng nguyên mới năm nay, còn được ban chức học sĩ viện Hàn Lâm. Hắn vừa bước lên con đường làm quan đã là quan ngũ phẩm, cận thần của thiên tử. Mà năm nay cậu vừa mới mười tám, còn chưa đến nhược quán (*), chỉ cần nghiêm túc rèn luyện vài năm, nhập các bái tướng là chuyện sớm muộn.
(*) 20 tuổi, tuổi làm lễ đội mũ thời xưa.
Hiện giờ Thẩm Ý Bân nghiễm nhiên trở thành nhân vật chạm tay là có thể bỏng nhất kinh thành, người đến nhà làm mối gần như đạp nát cửa nhà họ Thẩm.
Chu Doãn Thịnh dùng lý do “Lập nghiệp trước thành gia sau” từ chối tất cả. Cha Thẩm mẹ Thẩm bây giờ chỉ muốn ôm hắn trong tay ngậm hắn trong miệng, đương nhiên là hắn nói gì nghe nấy.
———————————–
Phủ Thất hoàng tử.
Thất hoàng tử đang xem danh sách quà tặng Thẩm Xảo Đan đưa, cảm thấy chưa ổn thoả, lại tăng thêm ba phần, dịu giọng nói – “Ý Bân vào Hàn Lâm sẽ không tránh khỏi phải giao tế với người khác. Ngươi là trưởng tỷ, nên chuẩn bị nhiều vật xã giao cho cậu ấy mới phải.”
“Thiếp biết, để thiếp vào kho xem lại một chút.” – Thẩm Xảo Đan tươi cười xinh đẹp, nhưng trong con ngươi không còn một chút tình nghĩa nào với Thất hoàng tử nữa. Thị đã biết mình bị hạ thuốc triệt sản, đã không còn lòng dạ tranh giành tình cảm từ lâu. Chỉ cần nhà mẹ đẻ có quyền có thế, địa vị của thị trong phủ sẽ không có ai lay chuyển được. So với việc lấy lòng Thất hoàng tử, chi bằng dành thời gian liên lạc tình cảm với em trai, đó mới là chỗ dựa cả đời của thị.
Thẩm Xảo Đan ra khỏi sảnh chính, gặp phải Tạ Ngọc Nhu mặt mày tiều tuỵ, không khỏi nở một nụ cười khinh miệt. Dù ngươi có được sủng nữa thì thế nào? Chỉ cần gia tộc ta đứng vững không đổ, ngươi sẽ không bao giờ vượt qua ta! Tất cả ám hại ngày xưa, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày trả lại cho ngươi!
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!