Sau khi uống xong hai bát canh nóng ở "Nhất Phẩm", Lâm Thanh yêu cầu Tiểu Trương đưa về nhà.
Trong xe, Lâm Thanh hỏi tình hình sau khi cậu rời đi, mới biết được Lưu An cư nhiên hướng Tô Bạch Nhi kêu "cút", hơn hết, hai người hoàn toàn không hề diễn trò, cậu không khỏi thở dài một hơi, không uổng công tối nay cậu nhập vai lâu rồi.
Nữ chủ Tô Bạch Nhi được một nam chính và ba nam phụ sau lưng hỗ trợ.
Bây giờ nam chính Lưu An và nhân phụ Trần Khải đã được giải quyết, chỉ còn lại hai nam phụ nữa, lẽ ra cậu đã phải rất cao hứng, nhưng niềm cao hứng không được dài lâu khi cậu nghĩ đến Tư Minh.
Tư Minh thật sự đã đến thế giới này, hay là hắn ta chưa hề đến đây?
Liệu rằng...!Tư Minh bây giờ..
đang ở nhà chờ cậu?
Hai người trở về nhà, Lâm Thanh lươn theo cánh cửa mở ra, nhìn biệt thự đèn đuốc sáng trưng, có chút do dự.
"Có chuyện gì vậy?" Tiểu Trương nghi hoặc hỏi.
"Không có gì." Lâm Thanh lắc đầu, nhìn xung quanh rồi bước vào biệt thự.
Tiểu Trương và quản gia ở tầng một của biệt thự, và tầng ba của biệt thự là nơi ở của cậu.
Hai người cùng nhau đi tới đầu cầu thang, mắt thấy bọn họ sắp phải chia tay, Lâm Thanh liền gọi Tiểu Trương lại.
"Trương ca, đợi đã..."
"Thiếu gia, có chuyện gì sao?" Tiểu Trương khó hiểu hỏi.
Anh luôn cho rằng đêm nay cậu chủ nhỏ thật kỳ lạ.
"Không có chuyện gì, Trương ca, anh nghỉ ngơi đi." Lâm Thanh suy nghĩ một chút, chung quy vẫn không thể kêu Tiểu Trương vào giúp được.
Vì nó thực sự vô ích.
Mặc dù Tiểu Trương là một lính đánh thuê cừ khôi được Lâm phụ thuê với giá cao.
Nhưng với dị năng tinh thần của Tư Minh, chỉ sợ một cái liếc mắt của hắn, Tiểu Trương sẽ chết.
Vì vậy, cậu không muốn làm hại người vô tội.
" Được rồi, thiếu gia, cậu nghỉ ngơi sớm chút đi.
Tuy nhiên thiếu gia, việc tối nay cậu cứu giúp Lưu An tôi sợ rằng đây không phải là chuyện nhỏ, bởi nên tôi sẽ báo cáo với Lâm lão gia." Tiểu Trương nói.
"Báo cáo, cứ tự nhiên." Lâm Thanh không quan tâm nhiều đến vấn đề này, vẫy tay với Tiểu Trương, nặng nề đi lên lầu.
Tiểu Trương lại rất khó hiểu nhìn cậu, sao lại cảm thấy bộ dáng thiếu gia quay lưng bước đi có chút giống hệt cái loại "gió lạnh nước lạnh, kẻ mạnh một đi không trở lại"?
Tiểu Trương lập tức cười ngây ra, anh nghĩ nhiều rồi đúng không? Không phải chỉ lên lầu ngủ thôi à, còn có thể xảy ra chuyện gì sao?
Tiểu Trương không nghĩ ngợi nhiều nữa, mà coi như đây chỉ là cơn động kinh thỉnh thoảng lại tái phát của thiếu gia.
Bạn đang đọc bộ truyện Khoái Xuyên Chi Vai Ác Bệnh Kiều, Cường Thế Sủng! tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Khoái Xuyên Chi Vai Ác Bệnh Kiều, Cường Thế Sủng!, truyện Khoái Xuyên Chi Vai Ác Bệnh Kiều, Cường Thế Sủng! , đọc truyện Khoái Xuyên Chi Vai Ác Bệnh Kiều, Cường Thế Sủng! full , Khoái Xuyên Chi Vai Ác Bệnh Kiều, Cường Thế Sủng! full , Khoái Xuyên Chi Vai Ác Bệnh Kiều, Cường Thế Sủng! chương mới