Thẩm Huyền Quân thấy hắn phản ứng quá nhanh, vừa khớp tiếng cửa mở đã trùm chăn lên kín mít.
Hệt như tiếng động vừa rồi chỉ là tiếng gió, còn hai người đè lên nhau trong đây đã ngủ say không hay biết gì.
Mặt y chuyển từ đỏ chuyển sang xanh mặt, cổ hơi nghèn nghẹn, không dám thở mạnh, sợ nhúc nhích sẽ...!sẽ...
Hắn không động đậy tựa như đã ngủ trên người y, đầu gục bên hõm cổ của không cẩn thận nhìn vào lại tưởng đang hôn.
Hơi thở phả vào làm y thấy vừa nhột vừa nóng, hận không thể kêu hắn đừng thở nữa.
Nhưng không thở nữa thì thành người chết mất.
Còn nữa, ngươi nặng quá rồi lồng ngực ta bị đè đến không hít thở bình thường được rồi.
Thẩm Huyền Quân ấm ức biết thế đã tranh thủ bò lên trên, để hắn chiếm thế thượng phong trước không biết có phải thoải mái quá ngủ luôn rồi không?
Tiếng bước chân tiếng lại gần giường, mùi hương kia thơm ngọt vô cùng, không rõ là hương hoa gì mà ướt át ẩm sương đêm.
Bên giường có chút chấn động giống như bị người ta khiêng hoặc là bên dưới có gì đó trồi lên, Viêm U - binh khí y để dưới đệm giường hơi phát ra khí lạnh khi bắt gặp quỷ khí.
Nghĩ đến thiếu niên này chắc chưa từng trải qua chuyện ma quỷ, Thẩm Huyền Quân muốn an ủi hắn đừng sợ mà không biết nên làm sao.
Thứ tiếng gần bên giường ngày càng u lãnh, lúc Thẩm Huyền Quân muốn triệu hồi Viêm U thì thứ đó như biến thành sương mát lạnh, tiêu tán trong không trung.
Thẩm Huyền Quân theo bản năng đề phòng ngừng hít thở, muốn dặn hắn thì người nọ đã cọ y một cái, chép miệng say mê ngủ.
Y biết ngay mà.
Đến gần sáng Thẩm Huyền Quân vẫn không ngủ được, muốn đi điều tra nhưng sợ bỏ hắn một mình rơi vào kế điệu hổ ly sơn.
Y trằn trọc mà không dám lăn sợ giường yếu ớt kêu cọt kẹt đánh thức hắn cứ thế mà càng bứt rứt khó chịu không biết trút vào đâu được.
"Ca ca, giờ còn chưa chịu ngủ?"
Y vội che giấu tâm tư lo lắng: "Đệ ngủ trước đi."
"Ca ca đi đường xa vất vả lên đây, không mệt là thế nào? Ngủ thôi ngủ thôi, lỡ bệnh Lan Tường cạo lông ta mất."
Thẩm Huyền Quân cảm nhận hơi ấm cơ thể hắn hắn bao lấy mình, tung chăn chờ sẵn, chỉ đợi y chui vào sẽ ghém lại kín mít.
"Được rồi." Y không muốn nói phần lớn là vì ngươi nằm cạnh mà không ngủ được.
Vừa chui vào trong chăn hắn đã tiến sát trong gang tấc gần như trán suýt chạm lên môi y.
Vẫn còn là một thiếu niên chưa biết mùi đời nên thoải mái tự nhiên, Thẩm Huyền Quân chỉ hơi né tránh tự mình trấn an.
Hứng chịu một đợt run rẩy từ lồng ngực bàn tay vô thức nắm lại, hơi nóng rạo rực lan khắp thân.
Y dịch người vào bên trong trốn, hắn lập tức nối đuôi theo miệng than: "Lạnh quá, lạnh quá, về khuya trời càng lạnh."
Nghe thế y không dám kéo chăn nữa ngoan ngoãn nằm im, dây thần kinh nào đó không ngừng cảnh báo.
Một lọn tóc đổi cây san hô, không ai nợ ai? Sao lòng y vẫn không buông được khoảnh khắc tay chạm tay đó chứ? Một chút âm ấm lại khiến y không nhịn được tò mò tiến sâu tìm hiểu.
Thật ngu ngốc làm sao!
Tưởng Hoàng nâng cao khóe môi thỏa mãn: "Ấm hơn một chút rồi."
Thẩm Huyền Quân cười gượng, ngược lại giờ y đang thấy nóng dần đây.
Yên lặng một lát bỗng tay hắn thò áp trán y: "Kỳ lạ thật hình như không phải do chăn ấm mà là người đang nóng lên.
Ui bỏng cả tay này."
Y cười khổ: "Vừa rồi không phải đòi ngủ sao? Đừng có nói chuyện nhảm nữa tới sáng lại bảo ta không cho ngươi ngủ."
Hắn lại nghiêm túc lạ thường: "Cơ thể người sao lại mẫn cảm thế này vừa rồi căng thẳng một tí đã sốt rồi.
Lẽ nào có chuyện kinh thiên động địa khi ta đang ngủ? Ngủ ngon lắm vừa mềm vừa ấm có thấy gì đáng sợ đâu."
Kinh thiên động địa? Có chăng là tay y bình thường có thể phá đá lại không nhấc được hắn ra khỏi người mình.
Vừa mềm vừa ấm, mặt y nóng như chín đến nơi cái gì vừa mềm vừa ấm hả? Hắn xem mình như tấm đệm ngủ ngon lành hừ!
"Nóng thật đấy, ca ca chắc là mình điều tức không có sai sót chứ? Hay là đồ ăn trong chùa có vấn đề?"
"Ta đã dùng trâm bạc thử qua rồi.
Nếu có vấn đề chắc là đám sương đó." Thẩm Huyền Quân sờ trâm bạc trên tóc mình suy tư: "Gần đây đúng là có chút thất thường ta đang tu luyện thuật mới nên có thể chưa thích nghi."
Hắn bật dậy: "Ca ca nói dè chừng như thế xem ra không đơn giản là không thích nghi.
Có thấy đau ở đâu không?"
Người kia nghe xong thì cũng lấy làm lạ nắm tóc mềm của mình sờ sờ suy ngẫm: "Hơi đau bên ngực trái."
Hắn hơi nóng nãy: "Nơi đó là tim mà sao ca ca một chút đề phòng cũng không có?"
Bởi vì y ở cạnh hắn đều bất giác nhói đau, dần dần thành quen...
"Ta biết y thuật để ta xem." Hắn rất nhanh nắm tay y kéo vào lòng ôm chặt, chăm chú nghe tiếng tim đập mặt đầy nghiền ngẫm suy nghĩ rối bời.
Thấy hắn bất động giữ lấy mình chuyên chú, y không vùng ra cũng chẳng biết mình có bệnh hay không, chỉ thấy tâm trí có chút lạc lõng như sa vào bể sâu vạn dặm, khoảng cách gần như vậy cũng xa như vậy.
Nghe tiếng hít thở của đối phương hồi lâu lòng y không biết đã trôi xa đến chốn nào.
"Ca ca?"
Y nghe giọng hắn dè dặt sợ hãi, giật mình tỉnh táo lại: "Sao thế?"
Tưởng Hoàng do dự đắn đo cực độ.
"Nói đi, ta đâu dễ dàng bị dọa sợ như thế?"
Tưởng Hoàng gượng cười như khóc: "Có thể là bị hạ xuân dược rồi."
Thẩm Huyền Quân "..."
"Ngươi...!ngươi..." Y ấp a ấp úng không biết tìm lời nói như sao, mắt mở trừng trừng trăn trối: "Ngươi...!ngươi nói gì?"
Thẩm Huyền Quân ngày thường có dung mạo mềm mại thuần khiết, lúc này bỗng hỏa khí bừng bừng bối rối muốn thối lui trốn tránh.
Tưởng Hoàng nhanh chống chặn lại ôm vùng eo nhỏ chậm rãi sờ vàng tai y: "Không sao, không sao, sư phụ ta nói đây là cách chữa nhân gian rất hiệu quả."
Y sợ cử chỉ thân mật này, do bản thân có lòng riêng sợ thêm thuốc bản thân sẽ không thể nào kiềm chế được làm ra chuyện gì đó.
"Thôi, thôi, ta tự ép độc ra." Thẩm Huyền Quân gượng dậy người như mất sức suýt ngã lại: "Ta tự chữa được."
"Không sao, không sao, ta chữa nhanh lắm."
Chừng nửa li trà sau Thẩm Huyền Quân đá hắn xuống giường.
Tưởng Hoàng cười ngất: "Ca ca đừng giận ta chỉ là chọc ca ca chút thôi mà."
Y không biết mình giận cái gì? Giận hắn lừa y hết hồn hay giận chính mình tâm tư bất chính, đạo hạnh yếu kém dễ dàng bị thiếu niên này lừa gạt thê thảm?
"Ta thấy ca ca căng thẳng không ngủ được nên mới..." Hắn nén cười châm dầu vào lửa: "Không phải ca ca nói không sợ thứ gì sao?"
Thẩm Huyền Quân thẹn quá hóa giận trùm kín chăn một mình, khô khan đáp: "Ngủ đi."
***
Là mộng sao?
Thẩm Huyền Quân hé mắt thấy cổ họng đang khô khốc, đầu đau rần rần.
Là mộng sao có thể chân thật như vậy? Y như vẫn còn người thấy mùi hoa cùng cảm giác mát lạnh trải dài toàn thân.
Y dùng xương cổ tay xoa huyệt thái dương vẫn cảm thấy mình như mộng mị bước ra.
Hương thơm đỗ quyên buổi sáng thêm rõ ràng, thậm chí có chút nồng tự như được tắm táp chất bổ dưỡng.
Chợt nhớ đến lời nói đùa dùng thi thể chôn bên dưới của hắn hôm qua, hơi bất an.
Ánh mắt y dời sang bên cạnh giường, không thấy hắn đâu.
Lại nhìn quanh quẩn mới thấy hắn co rúm nằm dưới đất, khuất sau bàn trà mà ngủ.
Nhớ lại khi đó đạp hắn xuống giường y liền trốn trong chăn xem như không nghe thấy gì, xem ra hắn không có bò lên lại.
Thẩm Huyền Quân đánh thức kẻ đáng thương kia dậy.
Bạn đang đọc bộ truyện Khói Hoa Lãnh Cung tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Khói Hoa Lãnh Cung, truyện Khói Hoa Lãnh Cung , đọc truyện Khói Hoa Lãnh Cung full , Khói Hoa Lãnh Cung full , Khói Hoa Lãnh Cung chương mới