Nửa tháng tiếp theo, Đồng Kỳ bắt đầu thu dọn đồ đạc ở nhà cũ, phòng mới cũng chuẩn bị tân trang lại, đem một số đồ nội thất cũ qua cho nên ở phương diện trang trí nhà cửa cô không tốn quá nhiều công sức, bởi diện tích căn nhà lớn, nên phần phía bên trong lối ra vào cửa kế bên cửa sổ là khoảng không gian rất rộng.
Đồng Kỳ kêu người đặt một cái bàn bida ở đó.
Muốn dọn vào nhà mới phải coi ngày, ngày tốt được chọn là vào đầu tháng tám, hai vợ chồng Vu Hân đi hưởng tuần trăng mật đã về. Trước khi vào ở hai ngày, ba mẹ cô cũng từ dưới quê lên đây để xem căn nhà lớn con gái mới mua, hai người đều cảm thấy vui mừng.
Con gái chỉ cần sống không tệ, tóm lại sống tốt là được.
Ngày dọn vào, vốn dĩ Đồng Kỳ dự định ra ngoài ăn, nhưng ba mẹ cô muốn ăn ở nhà, nói là phòng bếp mới phải có mùi khói lửa. Ba mẹ khó khăn lắm mới lên, nên Đồng Kỳ chiều theo ý hai người. Không gian nhà cửa như vậy là đủ rồi, chỉ cần tìm thêm bộ bàn ghế nữa là được.
May mắn là ở nhà hàng có đồ dự phòng, lại còn nhỏ nhỏ xinh xinh dễ vận chuyển, cho nên cô lấy vài cái về, đặt ở phòng khách.
Tối qua, Đồng Kỳ đã mời trước nhân viên của nhà hàng, hôm nay tới chủ yếu là cấp quản lý, mấy người Đồng Mạn thì không cần nói làm gì.
Lưu Tử Đồng ôm một bó hoa hồng lớn tới, nhét vào lòng Đồng Kỳ: “Chúc mừng cậu mua được một căn hộ cao cấp.“
Đồng Kỳ ngửi hương hoa hồng, khẽ nở nụ cười: “Nhà tớ đây mà cũng được coi là căn hộ cao cấp à, so với nhà cậu còn kém xa lắm.“
Lưu Tử Đồng đặt mông ngồi xuống sofa, như không có xương dựa lên người Đồng Mạn, ngước mắt lên nói: “Tớ thà ở đây với cậu.“
Đồng Kỳ nói: “Ở đây vẫn còn phòng trống đó, bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh cậu đến ở.“
“Được đó.“
Đồng Kỳ cười cười, xoay ngừoi đi cắm hoa, hai bình hoa cô vừa mua còn chưa nhiễm hạt bụi nào.
Vu Hân kéo chồng cô ấy đi lên căn gác nhỏ tham quan, sau đó đứng ở cầu thang, vẫy tay với Đồng Kỳ: “Lại đây, lại đây.“
Đồng Kỳ cười hỏi cô: “Gì đấy?“
Nhưng cô vẫn đi qua đó, Vu Hân kề sát vào tai cô ấy nói nhỏ: “Hihi, căn gác nhỏ nhà cậu thích hợp để làm tình đấy.“
Đồng Kỳ: “… …“
Vu Hân cười haha một tràng, véo mặt Đồng Kỳ một cái rồi dựa vào lòng chồng mình, cười tủm tỉm: “Aiya, dạo gần đây tình dục ấm no nha —— “
Đồng Kỳ không biết nói gì hơn, đành nói với Lâm Thần: “Quản tốt vợ anh vào. “
Lâm Thần cười nuông chiều.
Đồng Kỳ nói: “Đường đường là một người đàn ông, sao lại thành một con chó trung thành rồi?“
Lâm Thần: “… …“
Vu Hân lại cười haha mà đáp: “Này thì có gì không tốt.“
“Tốt tốt tốt, hâm mộ chết tớ.“
“Hâm mộ là được, không cần chết.“
Cả gương mặt Vu Hân đều là vẻ cô dâu mới tràn ngập hạnh phúc, Đồng Kỳ lóa cả mắt, xoay người không thèm nhìn nữa.
Đồng Kỳ với trợ lý, còn có hai ngừoi trưởng ca đến phòng bếp phụ giúp, sáng hôm qua cô với mẹ đã đặt đồ ăn, mỗi bàn không thể thiếu cá tôm cua, Đồng Kỳ còn đến Cảng Điếm mua tổ yến để làm món tráng miệng, trong nhà náo nhiệt đâu đâu cũng là người, thức ăn nấu cũng gần xong rồi, chỉ còn hai ba món nữa thôi.
Đồng Kỳ lau tay, chuẩn bị đi sang nhà bên cạnh gọi La Tây.
Chính là người mà lần trước lúc cô mua nhà gặp phải, Đồng Kỳ mấy bữa nay tới đây đã gặp dì ấy hai lần, lần cuối là hôm qua.
Ở đây một tầng có hai căn hộ, quan hệ hàng xóm không nói sẽ thân thành người một nhà, nhưng ít ra thì cũng không nên quá lạnh nhạt, mời ngừoi ta đến nhà góp vui một chút, cũng coi như là phép lịch sự.
Bên ngoài cửa có chuông, Đồng Kỳ ấn chuông một lúc.
Ở bên ngoài không nghe được tiếng chuông, nhưng bên trong chắc chắc nghe được, Đồng Kỳ đợi một hồi, không thấy có động tĩnh gì, có lẽ không ai ở nhà, cô lễ phép ấn thêm một chút nữa, tay mới vừa rời khỏi chuông, cửa được mở ra từ bên trong, Đồng Kỳ chưa đợi cửa mở hết, đã hơi di chuyển, cười nói với bên trong: “Dì ơi, con muốn …“
Mấy chữ “mời dì đến nhà con“ còn chưa thốt ra lời, Đồng Kỳ đã phải nuốt lại vào cổ họng.
Liêu Thành Xuyên ở trần, phía dưới chỉ mặc một cái quần dài màu xám, lưng quần xốc xếch, tóc nhỏ giọt, từng giọt nước theo cần cổ một đường chạy xuốn eo rồi biến mất, dáng vẻ lười biếng tựa vào trên cửa, cười như không cười: “Tôi là dì?“
Đầu óc Đồng Kỳ như bị sét đánh, theo bản năng cô nhìn lại hành lang, nhìn nhà mình, bên trong còn có tiếng cừoi đùa, vang ra tới bên ngoài, cô xác nhận mình không có đi nhầm chỗ, cũng không gõ nhầm cửa mà. Tầm mắt từ ngực anh di chuyển lên trên, đối diện với đôi mắt còn mang nét cười của anh.
Nuốt nướt bọt, nam sắc trước mặt này làm mặt cô ửng hồng, cô cố gắng không nhìn đến mấy giọt nước đang chảy xuống kia, đứng đắn hỏi anh: “Liêu Tổng, dì La Tây là ai vậy?“
“Mẹ tôi.“
Hóa ra là mẹ của Liêu Thành Xuyên, sao có thể trùng hợp đến vậy chứ.
Đồng Kỳ cười hỏi: “Vậy dì ấy đâu rồi?“
“Đi thành phố B rồi.“
“À.“ – Đồng Kỳ lại cười, lông mày khẽ nhếch: “Vậy tôi muốn hỏi Liêu Tổng, hôm nay nhà tôi ăn tân gia, anh có muốn đến không?“
“Không đi.“ – Liêu Thành Xuyên không hề do dự mà từ chối.
“Được rồi, làm phiền anh.“ – Đồng Kỳ vẫn giữ nụ cười rời khỏi, cô cũng không ôm hy vọng Liêu Thành Xuyên sẽ đồng ý, lịch sự mời là được rồi.
Đồng Kỳ không nhìn anh nữa, xoay người chuẩn bị về nhà mình, đi chưa được hai bước, cô lại xoay người trở lại, Liêu Thành Xuyên đang định đóng cửa, nhìn thấy cô quay lại thì ngừng tay: “Hửm?“
Âm điệu từ giọng mũi phát ra nghe thật gợi cảm.
Đồng Kỳ nhìn anh ấy, nghĩ lại mới nói: “Bỏ đi, không có gì.“
Liêu Thành Xuyên nheo mắt nhìn cô hai giây, một lúc sau, cửa đóng sầm lại.
Đồng Kỳ quay về nhà mình, khi nãy cô định nói mười vạn lúc trước đến bây giờ anh ấy vẫn không nhận, ngày thứ hai đã hoàn lại tiền cho cô.
Khi không lấy trắng mười vạn này, Đồng Kỳ cảm thấy không tốt cho lắm.
Chỉ là, Liêu Thành Xuyên vậy mà lại là hàng xóm của cô.
Đúng là có chút như đang nằm mơ vậy.
Lúc trước La Tây từng nói con trai dì ấy ở đây, nhưng mà Đồng Kỳ đi đi về về mấy hôm vẫn chưa chạm mặt ngừoi con trai mà dì ấy đề cập.
Cô cũng không coi trọng việc này cho lắm.
Ai ngờ được, dì ấy thật sự có ngừoi con trai sống ở đây, mà ngừoi con trai này lại còn là Liêu Thành Xuyên.
Đồng Kỳ cảm thấy trái tim mình như đập trở lại.
Cận thủy lâu đài có thể nhìn thấy trăng trước không?
Nhưng nhớ lại anh ấy từ chối cô hai lần, tháng trước thêm một lần nữa, đặc biệt rõ nét, đặc biệt sâu đậm.
Đồng Kỳ không đi thẳng về nhà, mà đứng ở kệ giày châm một điếu thuốc, tựa vào cửa sổ hành lang, hút hai hơi, ngón tay mảnh khảnh kẹp lấy điếu thuốc, khói thuốc lượn lờ ở trước mặt cô từ từ tan ra, bên trong nhà cực kì náo nhiệt, rượu vang đỏ đã mở, âm thanh “bụp“ từng tiếng từng tiếng vang lên.
Đồng Kỳ hút hết điếu thuốc, tâm tình không còn ưu tư vậy nữa, cô nhập vai chủ nhà đi vào.
Tối nay, bữa cơm tân gia ăn đến khuya, mấy thùng rượu mang về đều khui hết, không sót lại chai nào, bố mẹ cô thấy vậy hết hồn một phen, chộp lấy ly rượu trong tay Đồng Kỳ rồi nói: “Đừng uống nữa.“
Tửu lượng Đồng Kỳ khá tốt, cười trấn an họ: “Không sao đâu mà.“
Lại uống cạn một hơi.
Mấy người khác đã gục ngã, xiêu xiêu vẹo vẹo, Lưu Tử Đồng gần như thành đống bùn, Đồng Kỳ bất đắc dĩ đi lên, đỡ lấy cô ấy, đem cô ấy đứng vững mới nói: “Đã không biết uống mà còn uống nhiều như vậy, cậu lợi hại đấy.“
Sót lại một người quản lý còn tỉnh, phụ trách đưa mấy người kia về, Đồng Kỳ mang dép lê, đầu tóc rối loạn, tay cầm điếu thuốc, nhấn thang máy giùm bọn họ.
Cô cũng dặn họ trên đường về lái xe cẩn thận.
Trưởng ca cười với cô: “Yên tâm, giám đốc Đồng.“
Sau đó mấy người họ liền chen chúc ở thang máy, cửa thang máy đóng lại, Đồng Kỳ quay về nhà, Lâm Thần ôm lấy Vu Hân đi ra, nói: “Bọn tôi cũng về đây.“
“Ừ.“
Vu Hân uống rượu đến đỏ hết cả mặt mày, ở trong vòng tay của Lâm Thần, vẻ mặt hạnh phúc.
Người cuối cùng đi ra là Đồng Mạn, chỉ mang một chiếc giày cao gót, chiếc còn lại treo trên tay, nói với Đồng Kỳ: “Tớ cũng về đây.“
Đồng Kỳ ngậm điêu thuốc, kéo cô ấy lại: “Tề Hạo đâu?“
“Đi công tác rồi.“
“ Vậy đêm nay ở lại đây ngủ đi.“
“Hả, tớ không ôm gấu Teddy sẽ không ngủ được ——“
“Chiều cậu luôn, tớ đây còn không bằng gấu Teddy sao?“ – Đồng Kỳ đỡ lấy eo cô ấy, đi vào trong phòng.
Lúc này Đồng Mạn vứt đôi giày của mình, đi vào phòng. Bên trong bây giờ như một bãi chiến trường, rất loạn, Đồng Kỳ lôi Đồng Mạn đi tắm rửa trước.
Rồi đắp chăn cho Tử Đồng, xong xuôi hết cô mới thu dọn đống đồ đạc lộn xộn trong phòng với ba mẹ.
Tiêu Ngọc Mai giữ lấy tay con gái: “Con đi nghỉ ngơi đi, mấy thứ này để mẹ với ba con dọn là được rồi, tối nay con uống nhiều như vậy, thuốc lá thì ít hút lại đi. Bên trong còn tổ yến đó, lấy ra uống chút đi để ngủ ngon.“
Đồng Kỳ bị mẹ cô trực tiếp đẩy đến phòng bếp, dụi tắt điếu thuốc, mở nắp nồi, bên trong nồi còn mấy chén tổ yến, Tiêu Ngọc Mai đặt chén vào trong bồn rửa, nói: “Không phải con nói nhà bên cạnh có một dì ở sao? Sao hôm nay không đến?“
Đồng Kỳ trả lời: “Không phải, dì ấy không sống ở đó mà là con trai dì ấy.“
“Con xem tổ yến này còn dư nhiều vậy, đem một chén qua tặng cho cậu ấy đi, bây giờ cũng không phải quá khuya.“ – Tiêu Ngọc Mai cũng nghĩ là quan hệ hàng xóm tốt được chút cũng đỡ được phần nào.
Lấy từ trong nồi một chén tổ yến ra đưa cho cô.
Đồng Kỳ để lại trên bàn, tự mình bưng lên uống rồi mới nói: “Con uống xong rồi nói.“
Cô vừa uống vừa nhìn chằm chằm điện thoại, nửa ngày sau.
Đồng Kỳ gửi một tin nhắn Wechat.
[ Đồng Kỳ: Ngủ chưa? ]
[ Liêu Thành Xuyên: Chưa. ]
Chưa thì tốt, Đồng Kỳ hai ba hớp uống đã uống hết, đứng dậy thay dép lê, đi đến cửa nhà Liêu Thành Xuyên, bấm chuông cửa lần nữa.
Lần này không cần đợi quá lâu thì cửa đã mở rồi.
Liêu Thành Xuyên mặc một chiếc áo ngủ, đứng ở bên trong, sắc mặt thản nhiên: “Khuya như vậy còn đưa tới cửa, muốn làm ấm giường?“
Đồng Kỳ cắn răng, đem tổ yến đưa đến: “Cho anh làm ấm vị.“
Liêu Thành Xuyên nhìn một cái, lại nhìn xuống thấy cô không mang giày cao gót, trông cô thấp hơn khi nãy một chút, lúc này Đồng Kỳ như một cô bé nhà bên, anh nhận lấy: “Cám ơn.“
Ngón tay hai ngừoi khẽ chạm vào nhau, như có dòng điện từ ngón tay anh truyền đến cánh tay cô, Đồng Kỳ khẽ run, cừoi nói: “Uống xong nhớ rửa chén.“
“Ừm.“
Đồng Kỳ lùi về hai bước.
Rời khỏi cửa nhà Liêu Thành Xuyên, tay kia của cô cầm lấy ngón tay vừa chạm vào anh khi nãy, trên thế gian này mẹ nó thật sự có tồn tại cái loại này.
Cái này là dòng điện của cơ thể con người.
Về đến nhà, ba cô đang lau nhà, Đồng Kỳ đi đến trước mặt ông: “Để con lau cho.“
Tiêu Khải Lập nghiêng người né đi nói với cô: “Con đó, đi tắm trước đi, Đồng Mạn tắm xong làm ổ ở trong phòng rồi, con cũng đem Tử Đồng đi tắm đi, tắm rửa xong xuôi thì mấy đứa ngủ sớm đi.“
Đồng Kỳ nhìn sang Tử Đồng đang trở mình trên sofa, khẽ đáp, cô đứng dậy đem con ma men Tử Đồng kéo dậy, ôm vào phòng tắm.
Để cô ấy ngồi trong bồn tắm, rồi cởi hết đồ ra, dáng người Lưu Tử Đồng tương đối mảnh khảnh, ngực nhỏ hơn Đồng Kỳ một chút.
Đồng Kỳ cũng thuận tiện cởi quần áo, hai người chen nhau ngồi trong bồn tắm, cô tắm giúp Lưu Tử Đồng, không lâu sau, Lưu Tử Đồng chậm rãi nói: “Dáng ngừoi cậu thật đẹp.“
Đồng Kỳ ngừng tay, hỏi: “Cậu tỉnh rồi hả?“
“Ừ.“
Ở trong phòng tắm nửa tiếng, đều đã tắm rửa xong xuôi, hai ngừoi đứng dậy đi về phòng.
Giường của Đồng Kỳ là 1m8, vừa đủ cho ba ngừoi ngủ.
Đồng Mạn cuộn chăn ngủ như heo.
Sau khi tắm xong, Lưu Tử Đồng ngược lại đã tỉnh táo, nằm ở trên giường chơi điện thoại.
Nhà bên cạnh.
Liêu Thành Xuyên cũng rửa mặt lên giường, mở vòng bạn bè tùy ý xem một lúc.
Có tin nhắn mới, là Lưu Tử Đồng.
[ Tử Đồng: Mới vừa cùng Đồng Kỳ tắm chung trong bồn tắm *che mặt*. Dáng người cậu ấy thật đẹp. ]
Không có hình ảnh, chỉ có một dòng chữ.
Liêu Thành Xuyên xem xong, trong đầu hiện ra bức tranh vẽ lưng trần kia.
Anh, đột nhiên cảm thấy hơi nóng.
- -----oOo------
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!