Ngày thứ hai sau khi Đồng Kỳ sinh xong, Trương Hoài Viễn đã ôm một bó hoa đến bệnh viện, anh nhìn thấy Đồng Kỳ ở trong trung tâm ở cữ, Trương Hoài viễn có hơi đau lòng, nhưng lúc trông thấy nụ cười trên mặt cô, nỗi đau của Trương Hoài Viễn lại chìm vào trong nụ cười đó, Đồng Kỳ cười nói: “Ngồi đi, ngẩn người cái gì thế?”
Trương Hoài Viễn hoàn hồn, kéo ghế ngồi xuống trước mặt cô, nói: “Bảo bối à, chúc — mừng.”
Đồng Kỳ mỉm cười: “Gọi thân thiết như vậy không được đâu.”
Anh xua tay: “Quen rồi.”
Đồng Kỳ cười, may mà Liêu Thành Xuyên không ở đây.”
Trương Hoài Viễn đứng dậy rót cho cô cốc nước, đặt vào tay cô: “Uống chút nước đi, môi khô hết rồi.”
Đồng Kỳ cười cầm lấy, hỏi: “Gần đây cậu đang bận gì vậy?”
“Cũng không bận gì.” – Trương Hoài Viễn nói, câu lạc bộ đang chuẩn bị thi đấu, toàn bộ tâm trí của anh đều đặt vào trong đó, rất lâu không chú ý đến những thứ khác.
Ngoại trừ hạng mục trong tay, trên thực tế anh không có công ty chính, chỉ là một cái studio giúp anh xử lý những chuyện liên quan đến phương diện tiền bạc.
Trò chuyện với Đồng Kỳ một hồi, anh đứng dậy tạm biệt, Đồng Kỳ xuống giường muốn tiễn anh, Trương Hoài Viễn đè lại bả vai cô, nở nụ cười: “Đừng, em cứ nghỉ ngơi đi, anh đi được, em cũng đừng khách sáo với anh như vậy.”
Đồng Kỳ vẫn trong thời gian ở cữ, cô vẫn ăn ngon miệng, da dể hồng hào trơn mịn còn hơn trước đây, da thịt dưới lòng bàn tay nóng bỏng, ấm áp đến lòng bàn tay của anh cũng nóng lên, anh nhịn không được cúi đầu, hôn lên trán cô. Sau đó nhanh chóng lùi ra, vẻ mặt Đồng Kỳ hiện lên nét kinh ngạc.
Trương Hoài Viễn vội vàng nói: “Anh đi trước đây.”
Nói xong thì sải bước lớn đi ra ngoài, cũng không dám nhìn Đồng Kỳ, vội vàng đi ra cửa lớn, đúng lúc gặp phải Liêu Thành Xuyên đang tiến vào, hai người đứng đối diện nhau một hồi, Trương Hoài Viễn dùng nắm đấm đụng lên bả vai Liêu Thành Xuyên: “Nhớ kỹ, đối xử với cô ấy tốt một chút. Không tốt với cô ấy, ly hôn tôi cũng lấy lại.”
Liêu Thành Xuyên: “Cút.”
“Hừ.”
Khởi động xe chạy về hướng câu lạc bộ, đi vào trong, Trương Hoài Viễn lảo đảo ngồi lên sofa, vài tuyển thủ chuyên nghiệp lười biếng liếc nhìn anh một cái.
Trương Hoài Viễn cắn một miếng dưa hấu, nói: “Nhìn cái gì? Làm chuyện của các cậu đi.”
Đội trưởng chỉ vào màn hình: “Không chơi cùng tụi em một ván sao?”
Trương Hoài Viễn: “Không, ông đây không có tâm trạng.”
Đội trưởng: “………..”
Những người khác cười trộm: “Mẹ kiếp, chắc chắn thất tình.”
“Đúng vậy.”
“Chậc, cũng có phụ nữ mà ông chủ chúng ta có muốn cũng không được.”
Đội trưởng: “Đồng Kỳ là ai?”
Trương Hoài Viễn vứt một bình sữa bò vào đầu đội trưởng: “Cút!”
Một chữ cút này phát ra cả người Trương Hoài Viễn đã dễ chịu hơn nhiều, nhớ lại cái tên Liêu Thành Xuyên cũng nói với anh chữ “Cút”, *** mẹ, anh con mẹ nó mới cút đi đấy.
Trương Hoài viễn xoa xoa mặt, cầm điện thoại, mở trò chơi mình đang chơi gần đây.
Thông thường anh chỉ đánh đánh đánh, trước giờ không mở mic nói chuyện.
Đột nhiên, một giọng nữ lanh lảnh phát ra: “Đmm! Anh chơi cái kiểu gì thế? Tặng đầu cho người ta hả, đm, đmmmmmmm“
“Mẹ kiếp, không biết di chuyển hả, đừng có manh động, *** mẹ —”
“Anh có biết đánh không vậy? Anh biết đánh không hả????????????????????”
Ngón tay Trương Hoài Viễn dừng lại trước màn hình điện thoại.
Cả câu lạc bộ yên tĩnh hai giây, sau đó một tràng cười xuất hiện:”Hahahahahahah, Trương Tổng, anh bị sao vậy?”
“Hahahahahahaa, mắng anh kìa, muốn mỗi ngày đ** anh kìa.”
“Hahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahaahahahahahahahahaahhaah. Ai vậy? Tôi xem xem!”
Mấy tuyển thủ nhàn rỗi đến đau trưng tháo tai nghe ném bàn phím xông đến chỗ Trương Hoài Viễn, điện thoại Trương Hoài Viễn vẫn bật ra tiếng mắng chửi văng vẳng.
“Mẹ kiếp, biết chơi không hả, đi ra chỗ khác! Tôi lên! Cút!”
Trương Hoài Viễn: “…………..”
Trên màn hình, năm người chết hết, người của đội anh.
Em gái kia vẫn còn đang mắng, đ** trời đ** đất thuận tiện cũng đ** anh.
Mấy tuyern thủ nằm bò trên vai anh nhìn một cái: “Tiểu Nha Tiểu Tinh Tinh? Là em gái này sao?”
“Hahaha, cái tên ngược lại rất trong sáng nha, người thì không được trong sáng lắm nhỉ.”
“Đúng đúng, Trương Tổng, anh bị ghét bỏ rồi, mẹ kiếp, cô ấy còn vứt lại cho anh một cái biểu cảm ghét bỏ kìa—”
Trương Hoài Viễn nâng điện thoại lên môi, ấn giọng nói, giọng nói trầm thấp dễ nghe: “Muốn đ** tôi? Muốn đ** tôi thế nào?”
Đối phương lập tức trả lời: “Chính là đ** thế này!”
Trương Hoài Viễn khẽ cười: “Đi, anh dẫn em ăn gà—”
Dối phương trả lời: “Anh con mẹ nó đừng có nói láo! Lại đưa đầu cho người ta tôi cho nổ anh đấy!”
Trương Hoài Viễn: “Lần này mà thua tôi cho cô tùy ý đ**.”
Đối phương nói: “Haha.”
Trương Hoài Viễn nhìn bọn họ: “Lấy điện thoại đi, dẫn em gái đi ăn gà.”
“Hahaha, đến dây đến đây.”
Lập tức có ba người, một người cầm điện thoại, đi tới bên cạnh nhân vật của Trương Hoài Viễn, bọn họ thường xuyên chơi cùng Trương Hoài Viễn, khiên giáp đều rất quen thuộc.
Trương Hoài Viễn nói với em gái kia: “Đi, anh dẫn em đi.”
Cô gái vẫn là vẻ mặt không cho là đúng nhưng vẫn vào đội.
Nửa giờ sau.
Tiểu Nha Tiểu Tinh Tinh: “Ôm quyền! Anh, em phục anh rồi nha.”
Trương Hoài Viễn: “Không cần khách sáo, còn muốn tiếp tục không?”
Tiểu Nha Tiểu Tinh Tinh: “Không đâu, tôi phải đi quay phim.”
Tiểu Nha Tiểu Tinh Tinh: “Nói với các anh cũng được, tạm biệt.”
Nói xong, đối phương liền đăng xuất.
Một đám đàn ông trong câu lạc bộ mặt quay mặt nhìn nhau, sau đó cười haha.
Diễn viên cái gì chứ, ai tin.
Trương Hoài Viễn cũng không coi trọng, sau khi đăng xuất, buồn chán ngồi trên ghế sofa tiếp tục chơi game. Anh không có tâm trạng gì, nhưng sự ủ dột khi nãy bị em gái kia mắng một chút, tâm trạng đã khá hơn một chút.
Nhạc Lẫm gọi điện thoại đến: “Tối nay ra không? Ông chủ Trương?”
Trương Hoài Viễn: “Ra ngoài làm gì? Hai người đàn ông có chuyện gì hay mà hẹn.”
Nhạc Lẫm: “…………….”
Nói thì nói nặng lời nhưng đến tối anh vẫn cùng Nhạc Lẫm đi ra ngoài, không có nguyên nhân gì đặc biệt chỉ là bây giờ anh rất nhàm chán, Nhạc Lẫm bao một phòng riêng chơi mạt chược.
Người đến toàn là cẩu độc thân, cẩu độc thân có tiền có người có tướng mạo.
Trương Hoài Viễn tình trường thất ý cờ bạc đắc ý, thắng liên tiếp mấy trận, Nhạc Lẫm ở đối diện vứt ra con Bát Văn, cười nói: ‘Trương Tổng, anh thắng không ít rồi nhỉ? Tối nay anh thanh toán sao?”
Trương Hoài Viễn lừi biếng dựa lên ghế, vẫn vê con Nhất Văn: “Được thôi.”
Nhạc Lẫm cười xấu xa.
Tiếp tục chơi thêm mấy vòng, Trương Hoài Viễn thắng đến người khác đã sắp tụt quần, anh mới đứng dậy, nhón một miếng dưa hấu bỏ vào miệng, phòng bao có người hút thuốc, mùi thuốc rất nồng, anh mở cửa phòng đi ra ngoài. Vừa mới đứng bên ngoài được một lúc, một thân thể nhỏ nhắn liền đụng vào tỏng ngực, siết chặt cổ áo anh, miếng dưa háu trong miệng Trương Hoài Viễn suýt chút rớt tọt ra ngoài, anh trụ về phía sau dựa lên phía cửa, suýt chút bị đối phương nắm cổ áo xoay người, Trương Hoài Viễn một mét tám trực tiếp xách cô một cái, thật sự xoay người.
Anh cúi đầu, nhìn cô gái trong lòng.
Cô gái trong lòng ngẩng đầu nhìn anh, sau đó mỉm cười: “Anh trai, giúp đỡ một chút.”
“Giúp cái gì.”
“Giả vờ làm bạn trai tôi—”
Trương Hoài Viễn ăn xong miếng dưa.
“Sau đó?”
“Không kịp rồi—”
Vừa dứt lời, cô gái chặn môi anh lại.
Trương Hoài Viễn: “…………”
Đầu nổ tung. Anh bị cưỡng hôn.
Cô gái đó ghì cổ anh, nhẹ nhàng dán lên, sau lưng truyền đến tiếng bước chân, bụp bụp bộp bộp, có người hỏi: “Người đâu rồi?”
“Không biết nữa, mẹ nó, để cô ta chạy mất rồi.”
“Tề Tổng làm sao đây?”
“Không biết nữa, chắc là — chậc, không thể nhân đạo nữa.”
Âm thanh của hai tên vệ sĩ càng ngày càng xa, cũng không ai chú ý đến hai người đang dán môi ở ngoài cửa phòng bao này, Trương Hoài Viễn nhìn chằm chằm cô gái kia.
Cô gái cũng chăm chú nhìn anh, tầm mắt hai người quấn lấy nhau.
Môi cũng dán vào nhau.
Ước chừng khoảng hai phút sau, cô gái buông anh ra, thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Mẹ kiếp! Suýt chút nghẹt thở.”
Trương Hoài Viễn nhướng mày, giọng nói này sao quen thế nhỉ?
Hình như đã nghe qua ở đâu.
Cô gái híp mắt cười vỗ vỗ mặt anh: “Cám ơn anh nhé, anh trai, tôi đi trước.”
Nói xong cô rời khỏi lồng ngực anh, chạy thẳng lên cầu thang.
Trương Hoài Viễn đuổi theo, kéo cô lại, trong tay cô gái cầm áo khoác, bên trong là một sợi thắt lưng, cô quay đầu cười hỏi: “Sao vậy?”
Trương Hoài Viễn nhíu mày: “Cướp nụ hôn đầu của tôi, cô cũng không muốn nói gì sao?”
Cô gái: “Nụ hôn đầu????????? Mẹ kiếp, đại lão gia anh nói với tôi, anh còn nụ hôn đầu à??? Trương Hoài Viễn, công tử đào hoa nổi danh khắp nơi, nói anh là xử nam ai mà tin—”
Trương Hoài Viễn: “Cô biết tôi?”
“Đương nhiên, tôi không thể ngây ra ở đây nữa, phải đi rồi, có duyên gặp lại, anh trai, à đúng rồi, dưa hấu của anh rất ngon.”
Cô đẩy cửa, hai ba bước chạy xuống cầu thang.
Trương Hoài Viễn: “………..”
Không hiểu sao lại bị cưỡng hôn.
Trương Hoài Viễn liếm môi, giọng nói của cô gái này nghe quen thật, dáng người cô ấy cũng có chút quen thuộc.
Hơn mười giờ tối, anh thấy một quảng cáo sữa chua trên APP.
“Hương thơm nồng nàn khiến bạn không thể ngừng—” – Cô gái mặt chiếc váy màu hoonfg cầm một chai sữa chua chậm rãi đi xuống bậc thềm, giơ sữa chua lên, nở nụ cười nhìn vào ống kính.
Chính là cô ấy!
Hôm nay chính cô ấy cưỡng hôn anh!
Người mới cùng công ty với Lâm Đế, xuất đạo chưa đến ba năm.
Chỉ nhận một cái quảng cáo cũng coi như là có chút phù hoa, ngoài ra còn quay ba bộ phim, đều chỉ quay hai cảnh.
Chậc.
Trương Hoài Viễn chà xát khóe môi.
Anh cầm điện thoại lên, đăng nhập vào trò chơi.
Tiểu Nha Tiểu Tinh Tinh trang bị vẫn đang chạy bo, cạch cạch chạch giết được khá nhiều người, nổi danh.
Trương Hoài Viễn gõ đối phương: “Em gái, chơi một ván không?”
Đối phương không trả lời anh.
Nhưng trên màn hình chung xuất hiện một dòng chữ: “Tôi đmm anh đó——”
Trương Hoài Viễn bật cười, cô nhóc, anh trai biết tên giả của em rồi – Tô Xán.
– HOÀN TOÀN VĂN –
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!