Cả nhà đều ở dưới lầu, rộn rộn rang rang, tối nay ông nội không ngủ gật nữa, Liêu Thành Xuyên đi xuống với Đồng Kỳ, Đồng Khải Lập vừa nhìn liền cười nói: “ Thành Xuyên con không mang áo ngủ theo hả? “
Liêu Thành Xuyên lễ phép trả lời: “ Dạ, đến vội quá con không mang. “
Tiêu Ngọc Mai đang múc bánh trôi vào bát, đặt trên bàn, hỏi: “ Vậy là ngay đến cả bộ đồ sạch cũng không mang theo? Sao lại vội đến vậy chứ. “
Liêu Thành Xuyên cười cười, nhận lấy cái bát: “ Vội ạ, Đồng Kỳ muốn xem mắt người ta mà. “
Tiêu Ngọc Mai bất lực, có hơi ngượng ngùng, theo đó trừng Đồng Kỳ một cái trách móc: “ Bác nói với nó từ sớm rồi, tự tìm một người thích hợp đi, nếu không tìm được thì chúng ta giúp nó tìm, nó lại không nói gì với chúng ta, chúng ta cũng chẳng biết gì cả, nếu biết từ sớm, chúng ta đã không bận tâm đến nó làm gì. “
Mặt mày Liêu Thành Xuyên mỉm cười, trả lời: “ Chắc là cô ấy còn muốn thử thách cháu. “
Tiêu Ngọc Mai bưng một chén cho Đồng Kỳ, véo tai cô: “ Thử thách cái gì, đàn ông phải nhìn bằng mắt. “
Đồng Kỳ nắm lấy tay mẹ mình, nói: “ Biết rồi mà. “
Bà nội múc vài viên trôi nước đưa cho Liêu Thành Xuyên, nói: “ Trôi nước này ăn ngon lắm, con ăn nhiều chút. “
“ Cám ơn bà nội. “ – Liêu Thành Xuyên cười với bà.
Bà nội nhìn cô: “ Nhóc con đẹp trai lắm, vừa rồi hàng xóm đều hỏi thăm con đấy. “
Liêu Thành Xuyên cười cười, tay nắm lấy tay Đồng Kỳ: “ Trong mắt con chỉ có Đồng Kỳ. “
Đồng Kỳ đảo mắt nhìn anh một cái, hai người nhìn nhau cười.
Cả nhà thấy thế cũng vui vẻ.
Ăn xong chè trôi nước cũng không sớm, mọi người tản ra đi ngủ, chân ông nội đi lại không tiện nên ở cùng bà nội ở lầu một. Sau khi đưa hai ngừoi về phòng xong, những người khác cũng lên lầu. Tiêu Ngọc Mai lấy mền gối vào căn phòng trống còn lại, mở điều hòa giúp Liêu Thành Xuyên, nói: “ Hôm qua mới dọn dẹp giường, còn rất sạch sẽ, con cứ yên tâm ngủ. “
“ Cám ơn dì ạ. “
Liêu Thành Xuyên gật đầu, nhận cái chăn, tự mình trải.
Tiêu Ngọc Mai cũng không ở đó nữa, xoay người đi ra, nhìn Đồng Kỳ đang dựa lên cửa, nói: “Vừa nãy con lên tắm lâu vậy, sao không giúp Thành Xuyên lấy chăn?”
Đồng Kỳ cười: “Con quên mất.”
“Con đó.” – Tiêu Ngọc Mai chỉ chỉ vào Đồng Kỳ, nhìn thấy chấm đỏ trên xương quai xanh của cô, ánh mắt Tiêu Ngọc Mai chợt lóe lên, nhỏ giọng hỏi: “Cổ con sao vậy?”
Đồng Kỳ cúi đầu liếc nhìn, lấy tay che lại, trả lời: “Bị muỗi cắn.”
Tiêu Ngọc Mai: “Bà nội cũng thấy rồi sao?”
Đồng Kỳ: “Vâng.”
Tiêu Ngọc Mai: “Thảo nào mới nãy bà nội còn nói con bị muỗi cắn đỏ hết lên, bảo mẹ lấy thuốc bôi cho con, hóa ra không phải muỗi cắn?”
Đồng Kỳ ôm vai mẹ cô: “Được rồi, mẹ dài dòng quá.”
“Để ý chút.”
“Con biết rồi.”
Nói xong liền đẩy Tiêu Ngọc Mai ra ngoài, Đồng Kỳ quay vào phòng, tiến lên hỏi: “Em giúp anh?”
Liêu Thành Xuyên đã trải chăn xong, xoay người ngồi trên giường, giơ tay kéo cô vào lòng, Đồng Kỳ ngồi trên đùi anh. cười: “Xem em là trẻ con à? Ôm thế này…”
Anh vùi lên cổ cô, hôn lên mấy vết hôn màu đỏ trên đó: “Em thơm quá.”
“Thơm sao? Tắm cùng loại sữa tắm với anh mà.”
“Nhưng trên người em thì thơm hơn.”
Đồng Kỳ nắm cằm anh, nang lên, nhìn anh: “Đàn ông khẩu Phật tâm xà.”
Liêu Thành Xuyên nhếch khóe miệng: “Phụ nữ khẩu thị tâm phi.”
Đồng Kỳ nhíu mày: “Khẩu thị tâm phi chỗ nào?”
Liêu Thành Xuyên: “Rõ ràng là muốn nhưng lại nói không cần.”
Đồng Kỳ cúi đầu cắn lên khóe môi anh: “Câm miệng, em không có?”
“Phải không?”
“Hừ hừ.”
“Vợ vui là được.”
“Ồ, kêu gì vậy, vợ để anh gọi à?”
“Dù sao anh cũng sẽ không gọi em là bảo bối đâu.”
“Tại sao?”
“Tại em kêu Bạch Tổng bảo bối, vợ anh lại chả phải chó.”
“Vô lại.”
Hai người ở trong phòng dính lấy nhau một hồi, Đồng Khải Lập tắm xong đi ra, mở đèn phòng khách bên ngoài, cửa phòng của họ không đóng, ánh đèn bên ngoài hắt vào, Đồng Kỳ cũng không ở lại thêm nữa, cô rời khỏi đùi Liêu Thành Xuyên, nói: “Em về đây.”
“Ừ.”
Đồng Kỳ đứng dậy đi vào trong phòng.
Liêu Thành Xuyên đi theo sau cô, Đồng Kỳ dừng lại, xoay người nhìn anh: “Theo em làm gì?”
Liêu Thành Xuyên đưa cô đến cửa, Đồng Kỳ xoay người, cười với anh: “Được rồi, anh về đi.”
“Ừm, em mở cửa đi.”
Đồng Kỳ ôm cổ anh, anh cúi đầu hôn cô một cái, lúc này mới giúp cô mở cửa, Đồng Kỳ nói: “Bye.”
“Bye.”
Nói xong Đồng Kỳ quay người đi vào phòng, Liêu Thành Xuyên vội đi theo cô vào, Đồng Kỳ cắn răng: “Anh còn vào làm gì?”
“Ngủ, nói chính xác thì, bồi em ngủ.”
Đồng Kỳ nói qua kẽ răng: “Ba mẹ em ở ké bên đó.”
“Chúng ta cũng đâu có làm tình.”
“Ngày mai họ sẽ qua tìm em.”
“Anh dậy sớm là được.”
“Họ còn dậy sớm hơn anh…ưm….” – Môi bị anh chặn lại, Liêu Thành Xuyên hơi chồm lên, Đồng Kỳ ngã ra phía sau, ngã lên chiếc giường mềm mại. Liêu Thành Xuyên nắm chặt tay cô, đè ở hai bên, hôn sâu, hôn đến toàn thân cô nóng rực, anh nghiêng đầu hôn lên vành tai cô, khàn giọng hỏi: “Anh ngủ ở đây được không?”
Đồng Kỳ: “Được.”
Nửa tiếng sau, Đồng Kỳ mím chặt môi, trừng mắt nhìn người đàn ông trước mắt.
Hô hấp dồn dập, mặt đỏ bừng, toàn thân cũng đỏ, người đàn ông ôm cô lên, mặt đối mặt va chạm vào thân thể cô, lúc va chạm đến đỉnh, đầu óc đầu Kỳ chỉ còn lại túng dục quá độ.
Ngày hôm sau, lúc Đồng Kỳ thức dậy, bên cạnh đã không còn ai. Cô sờ chăn bên cạnh, vẫn còn ấm, cô trở mình dậy, mặc quần áo, giấu vết đỏ cùng với thân thể mềm nhũn bên trong lớp quần áo, túm tóc đi ra cửa. Cô nhìn cửa phòng Liêu Thành Xuyên, chăn trong phòng xếp gọn gàng ngay ngắn, không có ai.
Sau đó cô đến ban công, nhìn xuống dưới.
Liêu Thành Xuyên mặc đồ ngủ đang ở cùng ông nội cô trong sân, trong tay anh cầm một ấm nước nhỏ, ông nội đang chỉ vào thức ăn bên kia, không biết đang nói gì.
Liêu Thành Xuyên liền tiến lên, ngón tay dài giơ ra, ấm nước rót vào rau xanh, lá rau khô héo lập tức liền ẩm ướt.
Ông nội lại chỉ cái xẻng bên kia, Liêu Thành Xuyên cầm lên, ngồi xổm xuống, xới đất trước mặt. Người đàn ông đẹp trai cao lớn, kiên cường anh tuấn, cửa sân đã mở, mấy dì mua rau đi ngang qua liền nhìn vào trong, cười đến mặt mày cong cong, nói với ông nội: “Cháu rể hả?”
Ông nội cười vui vẻ: “Đúng vậy, đúng vậy.”
“Bộ dạng đẹp trai quá, này là mặc áo ngủ của ai vậy? Sao nhìn giống lão Đồng thế này.”
Ông nội cười vỗ vỗ eo Liêu Thành Xuyên, nói với mấy dì: “Đúng vậy, là đồ của lão Đồng đó, thằng nhóc này quên đem theo đồ ngủ.”
Dì kia cười đến phải che miệng: “Aiza, mặc đồ ngủ của lão Đồng mà còn đẹp trai thế này, haha.”
Đứng trò chuyện thêm một hồi, dì mới rời đi.
Qua một lúc, Đồng Mục nhảy nhót chạy tới.
Đồng Kỳ đứng ở ban công trên lầu nhìn cảnh này, vừa cười vừa chống cằm, Đồng Mục vừa đến, đã lớn giọng gọi một tiếng anh rể, sau đó giơ cao cái túi trong tay, đưa cho Liêu Thành Xuyên, Liêu Thành Xuyên để cái xẽng xuống, cười hỏi: “Là gì vậy?”
Đồng Mục cười híp mắt: “Vào trong xem đi, mẹ em đưa, ông nội ~~ “
Ông nội ngồi trên ghế vừa nở nụ cười vừa gật đầu, Đồng Mục ngồi xổm nói chuyện với ông nội một lát mới rời đi.
Liêu Thành Xuyên cầm cái túi đi vào nhà.
Sau khi ra, lại cầm xẻng lên.
Đồng Kỳ nhìn thêm một hồi, lúc này mới ngáp một cái, xoay ngừoi đi vào phòng tắm, đánh răng rửa mặt, chải đầu, cầm ví tiền với điện thoại đi xuống lầu.
Bà nội ngồi trên sofe, đeo kíng lão đan len, vừa nhìn thấy cô xuống lập tức nói: “Ăn sáng đi.”
“Dạ.”
Đồng Kỳ trả lời bà rồi đi ra cửa, gọi: “Ông nội.”
Ông nội quay đầu nhìn, híp mắt cười: “Dậy rồi hả? Mau đi ăn sáng đi, Thành Xuyên ăn rồi đó, con ăn xong thì mua cho nó bộ quần áo, cứ mặc áo ngủ thể này không được.”
Đồng Kỳ cười: “Con biết rồi.”
Liêu Thành Xuyên quay đầu nhìn cô, cười híp mắt: “Dậy rồi á? Còn tưởng em phải ngủ ít nhất nửa tiếng nửa.”
Đồng Kỳ nghe hiểu ý của anh, trừng mắt nhìn anh: “Không mua quần áo cho anh bây giờ, để anh mặc bộ này đi khắp nơi.”
Liêu Thành Xuyên khẽ cười: “Vậy hôm nay anh không ra ngoài.”
Đồng Kỳ hừ một tiếng, dậm chận xoay người đi vào nhà, ăn sáng, sau đó nói; “Em mua cho anh, size bao nhiêu.”
Liêu Thành Xuyên báo size cho cô.
Đồng Kỳ gật đầu, đi ra ngoài.
Ở đầu thôn có một tiệm bán quần áo, ghi là quần áo nước ngoài, có nam có nữ, nhưng trên thực tế không phải là đồ nước ngoài thật, đều là giả hết, giá cả được niêm yết sẵn ở đó, ĐỒng Kỳ chọn một cái áo thun cổ tròn, quần dài màu be, bỏ vào giỏ mang đi,
Về nhà, Liêu Thành Xuyên đang nghe điện thoại một bên, ngừoi đàn ông dựa vào cửa sổ, cực kỳ đẹp trai, Đồng Kỳ không làm phiền anh, ngồi nói chuyện với ông bà nội. Liêu Thành Xuyên cúp máy, Đồng Kỳ mới đưa cái túi cho anh, Liêu Thành Xuyên mở ra xem, nói: “Anh lên lầu thay đồ.”
Đồng Kỳ nói: “Anh nhìn xem có hợp không? Không hợp có thể đổi.”
Liêu Thành Xuyên lấy quần dài, giơ lên, cười nói: “Mắt nhìn không tồi.”
Đi lên lầu.
Mấy phút sau đi xuống, người đàn ông đã vuốt tóc, quần dài màu be, áo thun màu trắng hợp đến vô cùng đẹp trai, Đồng Kỳ chậc một tiếng, đây căn bản là cái móc áo mà, còn lo không đẹp, chậc chậc, lo lắng dư thừa.
Bà nội đẩy cái kính lão lên: “Ôi đẹp trai quá.”
Ông nội cũng đồng tình: “Kỳ Kỳ thật có mắt nhìn.”
Đồng Kỳ chống cằm: “Là thân hình cháu rể của hai ngừoi chuẩn quá.”
Liêu Thành Xuyên híp mắt lại, cừoi khẽ, cực kỳ hài lòng với danh phận cháu rể này.
- -----oOo------
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!