Chương có nội dung bằng hình ảnh
Edit: Kaylin
Beta: Sâu Sugar
Người một nhà ngồi quây quần bên bàn ăn, Quách Xuân Lan thấy Lâm Cẩm Vân đi vào đang định đưa đũa cho cô, lại đột nhiên ngẩn ra.
Lúc này bà mới phát hiện con gái có điều gì đó không ổn, nghi hoặc nhìn cô hỏi: "Sao lại mặc áo dài tay? Không nóng sao?"
Lâm Cẩm Vân giật mình, vội vàng đáp qua loa: "À, sáng nay con ra ngoài sợ nắng nên mới mặc, chưa kịp thay ra."
"Ơ kìa, có phải miệng con bị thương không, sao lại đỏ lên vậy?"
"Vâng, con lỡ cắn trúng thôi, không sao hết."
"Ăn cái gì mà vội vàng thế."
Quách Xuân Lan không nghi ngờ cô, đưa cho Lâm Cẩm Vân đôi đũa, song nhìn thấy khuy áo cài chặt lại nói thêm một câu: "Cũng đừng cài khuy áo chặt thế, nhỡ bí hơi lại ngứa ngáy."
"Dạ."
Lâm Cẩm Vân không thể làm gì khác đành cởi khuy tay áo, nhưng cũng không dám xắn tay áo lên, sợ bị mọi người nhìn thấy vết thương trên cánh tay. Bởi vì phải luôn cẩn thận, lại sợ mẹ nhìn thấy có gì khác lạ, Lâm Cẩm Vân nhẹ nhàng nhanh chóng ăn bữa cơm này: chỉ vùi đầu ăn những món có thể gắp tới, phàm là những món gắp không tới cần phải vươn tay ra thì một chút cũng không đụng vào.
Tưởng Lan yên lặng quan sát hành động của cô, nghi ngờ trong lòng đồng thời cũng được khẳng định bảy tám phần.
Ngồi ăn yên tĩnh như thế còn có cả Lâm Vĩ Khang, bình thường trên bàn ăn hắn luôn là người ồn ào nhất, hôm nay lại im lặng khác thường, cúi đầu một bên lặng lẽ ăn cơm, ăn một bát cơm đến vô hồn. Điều này làm cho Quách Xuân Lan vốn luôn quan tâm hắn cảm thấy khó hiểu, bà định dùng mắt ra hiệu với con gái nhưng không được, vì Lâm Cẩm Vân ngồi đối diện đã sớm ăn xong rồi, ánh mắt Quách Xuân Lan đưa tới không theo kịp tốc độ đứng lên của cô, cứ như vậy mà bị lơ đi.
Quách Xuân Lan lại đành phải nhìn về hướng Tưởng Lan, thấy Tưởng Lan đã bắt được ánh mắt của mình liền chu chu môi về phía Lâm Vĩ Khang ra hiệu.
Tưởng Lan đầu óc linh hoạt, lại nhìn nhìn xung quanh, trong chốc lát liền nghĩ ra cách ứng phó.
Trước tiên nàng hướng phía Quách Xuân Lan lắc đầu tỏ ý không biết chuyện, sau đó lại gắp một miếng thịt vịt kho vào bát Lâm Vĩ Khang, nói với hắn: "Vĩ Khang, lát ăn cơm xong chúng ta tìm A Vân cùng chơi đỡ bao cát được không?"
Đỡ bao cát là trò mà Lâm Vĩ Khang thường chơi, vừa nghe thấy có thể chơi cùng em gái liền lập tức lên tinh thần, lúc này mới ngẩng đầu nói với Tưởng Lan: "Ừ, được, tìm A Vân chơi đỡ bao cát."
"Vậy anh ăn nhiều một chút, ăn no rồi mới có sức mà đỡ bao cát, nếu không sẽ thua A Vân đấy."
"A Vân không thắng được tôi đâu, lần nào cũng là tôi thắng em ấy." Lâm Vĩ Khang đắc ý nói với Tưởng Lan, nhưng trong lòng dù sao vẫn sợ thua, vì thế hăng say gắp thức ăn, hiển nhiên so với lúc trước đã linh hoạt hơn.
Quách Xuân Lan chăm chăm nhìn hành động của con trai, lúc này mới hơi yên lòng, nhìn Tưởng Lan tỏ ý khen ngợi, cũng không còn lo lắng về chuyện không vui của Lâm Vĩ Khang, chỉ coi đây là chút giận hờn trẻ con.
Vốn sau khi ăn xong đều là Lâm Cẩm Vân rửa bát, nhưng hôm nay cô vừa ăn xong liền trốn về phòng, việc rửa bát hôm nay đành do Tưởng Lan làm giúp.
Tưởng Lan đang rửa bát, nhưng Lâm Vĩ Khang cứ đứng một bên thúc giục nàng lên tìm Lâm Cẩm Vân chơi, Tưởng Lan vừa rửa bát vừa đáp lời hắn, rất lo lắng hắn đụng trúng chén bát làm vỡ, đột nhiên có chút luống cuống.
Quách Xuân Lan thấy vậy liền lấy bát đũa rửa giúp nàng, để nàng lên lầu chơi cùng Lâm Vĩ Khang.
Lâm Vĩ Kiện lau bàn xong trở lại phòng bếp rửa tay, nhìn thấy mẹ đang rửa bát liền qua rửa giúp. Lưu Phượng ra trước cửa gom quần áo lại, đi qua phòng bếp nhìn thấy chồng đang rửa bát, trong lòng thật khó chịu.
Lâm Cẩm Vân ở trong phòng, hai anh em cùng ngồi chơi trên giường lớn, nhưng Tưởng Lan lại không có ở đó.
Có lẽ do thường xuyên chơi, Lâm Vĩ Khang chơi Đỡ bao cát rất thuần thục, mới chơi một lúc mà đã có thể đỡ được gần hết bao cát. Hắn hào hứng mặt mày hớn hở, quên hết chuyện buồn trước đó, kéo tay Lâm Cẩm Vân muốn cùng so tài. Lâm Cẩm Vân thấy hắn cuối cùng cũng vui vẻ, cũng không lo lắng gì thêm, cứ thế xắn tay áo lên, nhận lấy bao cát trong tay chơi cùng hắn.
Vết thương trên cánh tay lại lộ hết ra ngoài.
Lâm Cẩm Vân chơi xong một vòng mới chậm chạp phản ứng lại, vội vàng kéo tay áo xuống rồi theo bản năng ngẩng đầu nhìn ngó xung quanh, phát hiện Tưởng Lan đang bưng đĩa dưa hấu đứng ở cửa lẳng lặng nhìn mình, trong mắt hiện lên chút cảm xúc không rõ ràng, cũng không biết nàng đã nhìn mình như vậy bao lâu rồi.
Lâm Cẩm Vân vội vàng ho khan một tiếng, dời mắt khỏi Tưởng Lan, cúi đầu nhìn Lâm Vĩ Khang tiếp tục chơi, trong đầu nổi lên chút cảnh giác.
Hai người chơi thêm một vòng nữa, Tưởng Lan nhìn lên đồng hồ treo trên tường, nhắc nhở Lâm Vĩ Khang đã đến giờ đài truyền hình chiếu "Tây Du Ký".
Lâm Vĩ Khang ngẩng đầu nhìn lên tường, kêu một tiếng "Úi chà" rồi lật đật nhảy xuống giường, xỏ bừa đôi dép, lao thẳng xuống lầu xem ti vi. Hắn đi vừa vội vừa bất ngờ, chỉ còn Lâm Cẩm Vân và Tưởng Lan, mặt đầy kinh ngạc nhìn cơn cuồng phong kia quét qua cửa phòng.
Sau khi bình tĩnh lại, hai người không hẹn mà cùng đưa mắt nhìn người đối diện, lại không biết nói gì với nhau.
"Ơ, đi vội thế làm gì, để tôi mang cái này xuống cho anh ấy."
Lâm Cẩm Vân trong lòng chột dạ thật sự, vừa hay lại thấy trên bàn nhỏ cạnh mép giường có đĩa dưa hấu mà Tưởng Lan vừa bưng lên, ban nãy hai anh em họ mải chơi cũng chẳng ai ăn, lúc này lại trở thành cái cớ để tránh né. Trực giác nói cho cô biết Tưởng Lan đã nhìn thấy những vết thương trên cánh tay mình, mặc dù sớm muộn gì cũng phải thẳng thắn, nhưng lúc này cô chỉ muốn tránh đi trước.
Bạn đang đọc bộ truyện Không Bình Thường tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Không Bình Thường, truyện Không Bình Thường , đọc truyện Không Bình Thường full , Không Bình Thường full , Không Bình Thường chương mới