Đối với Lưu Hạo mà nói, tất cả vạn vật trên thế giới đều vô nghĩa, chỉ có chính anh cùng những người anh để ý quan tâm mới là quan trọng.
Chưa bao giờ Lưu Hạo nghĩ sẽ có một người gây ảnh hưởng đến mình, ngay cả lí trí bình thường cũng không giữ được.
Nhưng cho đến khi nhìn thấy Lạc An nằm trên một vũng máu, chính cô lại yên lặng nằm đấy không một lời nói với anh.
Ngay vừa nãy thôi người con gái này còn nhìn đến anh mà hét lên, gương mặt vì ngại ngùng mà đỏ lên thật sự rất đáng yêu.
Người như vậy, tại sao lại cứ thế nói bị thương liền bị thương?
" Chuyện là như thế nào vậy? "
Tống Nhân đỡ lấy Hạ Giai cùng ngồi trước phòng cấp cứu, lúc này Lưu Hạo mới bình tĩnh lên tiếng hỏi.
" Lúc ấy, lúc ấy tôi thấy Lạc An hình như đã ngủ, mà chính tôi không thể tắt đèn phòng được nên mới gọi cô ấy.
Vừa nói dứt câu khi định đi đến thì vấp phải thứ gì dưới chân mà ngã xuống, Lạc An tỉnh dậy lúc nào thì tôi không biết nhưng cô ấy đỡ lấy tôi lại bị mất thăng bằng thế là ngã xuống...!"
" Ý của cô là cô ấy vì đỡ cho cô mà ngã xuống? "
Lưu Hạo bình tĩnh hỏi lại, nhưng chỉ Tống Nhân mới biết anh đây là đang tức giận, biết rằng việc này không thể trách Hạ Giai được, vậy mà Lưu Hạo còn tức giận là đang làm cái quái gì? Thấy người bên cạnh vì sợ hãi mà rùng mình một cái, Tống Nhân hướng ánh mắt cầu xin đến Lưu Hạo mà nói.
" Anh đừng trách cô ấy, ai mà biết được sẽ xảy ra chuyện như vậy "
Lưu Hạo biết việc bản thân tức giận là không đúng nhưng anh không khống chế được nên giọng nói có phần không thiện ý, lên tiếng xin lỗi rồi không tiếp tục ở lại nữa.
Anh muốn rửa vết máu trên tay mình, nhìn đến nó liền vô thức nghĩ đến cô gái đang nằm trong kia, vì lo lắng cho người mà sinh ra khó chịu.
" Anh ấy không có ý gì đâu, đừng lo lắng "
" Không sao "
Hạ Giai không lên tiếng nữa, Tống Nhân ngồi đó nhìn y, thấy trên người y có máu để lại sau khi ôm Lạc An thì liền đứng dậy trở về phòng tìm khăn giấy lại đây, hắn biết lúc này y chắc chắn không muốn rời đi nên cũng không khuyên y mà chỉ ở đấy làm người mà Hạ Giai có thể tựa vào.
Tống Nhân muốn Hạ Giai nhìn đến mình nhiều hơn vì có lẽ hắn thích y rồi, thích nhìn y như vậy dịu dàng ngồi bên cạnh hắn, thích y dựa dẫm vào hắn nhiều hơn.
Chỉ muốn khiến y cười vui vẻ mà chưa từng mong y buồn bã như lúc này...
Ting
Đèn phòng cấp cứu vừa tắt, Lưu Hạo từ đâu chạy đến chặn trước cửa chờ cô được đưa ra.
Bạn đang đọc bộ truyện Không Cẩn Thận Nuôi Phải Nam Chính Rồi tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Không Cẩn Thận Nuôi Phải Nam Chính Rồi, truyện Không Cẩn Thận Nuôi Phải Nam Chính Rồi , đọc truyện Không Cẩn Thận Nuôi Phải Nam Chính Rồi full , Không Cẩn Thận Nuôi Phải Nam Chính Rồi full , Không Cẩn Thận Nuôi Phải Nam Chính Rồi chương mới