Lưu Hạo đóng cửa phòng lại rồi đi đến phòng mình, anh muốn liên hệ với người của tổ chức ở thủ đô đưa phi cơ đến đây, bọn họ cần rời đi ngay nên Lưu Hạo không muốn theo kế hoạch cũ đi xe trở về nữa, quá phiền phức.
" Đem một chiếc đến thôi, chỉ có vài người trở về còn lại tiếp tục ở lại bên này chờ nhiệm vụ tiếp theo "
Lưu loát nêu yêu cầu xong rồi Lưu Hạo định dập máy, chợt nghĩ đến cái gì đó liền nói tiếp.
Giọng nói có phần hơi khẩn trương, khiến người đầu dây bên kia hoang mang đến cùng cực.
" Liên hệ với bệnh viện thủ đô, tôi trở về sẽ đến đấy ngay "
" Bệnh viện? "
Người nọ còn chưa kịp hỏi thêm gì đã bị cắt ngang, tiếng tút chói tai vang lên khiến người nọ không khỏi bực mình, cái tên này chứng nào tật nấy, mãi không bỏ được cái kiểu dập máy ngang xương như vậy.
" Lưu ca, anh cần gì sao? "
Lưu Hạo nói chuyện điện thoại xong thì rời phòng định trở lại xem Lạc An thế nào, nghĩ đến cô còn chưa ăn uống gì thì lại quay người hướng đến phòng bếp.
Anh muốn nấu một chút cháo cho cô, cũng không biết rằng Lạc An có muốn ăn hay không, nếu như cô đang đói bụng thì phải làm sao bây giờ?
" Không phiền đến cô, tôi muốn tự nấu "
Cô y tá nhỏ không nói gì nữa, gật đầu rồi rời đi.
Lưu Hạo thành thạo đem tạp dề buộc vào hông, cân đo đong đếm một lúc thì cũng xong.
Anh đứng đợi một chút, để giết thời gian nên Lưu Hạo dựa vào kệ tủ mà bấm điện thoại.
" Lưu ca "
Tống Nhân lúc này vừa trở ra từ phòng Lạc An, hắn đem ly đến rót nước cho Hạ Giai đang đứng ở cửa phòng bếp, y ngoan ngoãn đứng đấy khiến Lưu Hạo có phần khó hiểu.
Hai người này như thế nào lại ở đây? Tống Nhân cái tên này lại xác định được đối tượng muốn tán tỉnh à...
" Đừng loạn, con gái nhà người ta chưa đủ đáng thương à? "
Bị Lưu Hạo nhìn thấu tâm tình, Tống Nhân có phần chột dạ, nhưng hắn nghĩ lần này mình thật lòng đối với y nên không bận tâm ánh mắt của người khác nữa.Trừ bỏ quá khứ đen tối trước kia, Tống Nhân hắn cũng là một người biết chịu trách nhiệm đấy nhé, bất quá trước kia trăng hoa cũng là anh tình tôi nguyện, không lần nào hắn giở trò cưỡng ép người khác cả.
Nói hắn không đáng tin cậy, hắn cmn có thể chứng minh bản thân là nhất kiến chung tình với Hạ Giai tiểu mỹ nữ!
" Em biết chừng mực, anh đừng lo lắng "
Nói thì nói vậy, chính Tống Nhân hắn còn không biết năng lực kiềm chế thú tính của chính mình mạnh đến đâu, vạn nhất doạ Hạ Giai sợ thì rắc rối rồi.
" Tôi biết cậu có chừng mực, đừng để tôi thất vọng "
Lưu Hạo bỏ lại một câu, đem cháo múc ra tô nhỏ rồi một đường đi thẳng, đến trước cửa còn không buồn liếc mắt đến Hạ Giai một cái.
Nếu như Lạc An thấy cảnh này, căn bản cô sẽ nghi ngờ chị gái của mình có bệnh, như thế nào kẻ này có thể " uống nhầm một ánh mắt, cơn say theo cả đời " như nàng viết? Nhìn xem cái cách Lưu Hạo đối với nữ chủ của anh ta xem, có chút nào là yêu? Có chút nào là tình?
" Làm sao thế? Hạ Giai...!"
Tống Nhân đem nước đến đặt vào tay y, đỡ cho y uống nước, thấy vẻ mặt thất thần của Hạ Giai nên hắn ngờ vực mà hỏi.
Hạ Giai bị người gọi thì liền giật mình, y chắc chắn mình nghe được tiếng của Lưu Hạo, nhưng tại sao anh lại không lên tiếng với y.
Vừa nãy còn đi ngang qua đây, là không đoái hoài gì đến y sao?
" Không có gì đâu, tôi chỉ đang mệt mỏi một chút thôi "
Bạn đang đọc bộ truyện Không Cẩn Thận Nuôi Phải Nam Chính Rồi tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Không Cẩn Thận Nuôi Phải Nam Chính Rồi, truyện Không Cẩn Thận Nuôi Phải Nam Chính Rồi , đọc truyện Không Cẩn Thận Nuôi Phải Nam Chính Rồi full , Không Cẩn Thận Nuôi Phải Nam Chính Rồi full , Không Cẩn Thận Nuôi Phải Nam Chính Rồi chương mới