Hạ Giai kể lại những sự việc dạo gần đây cùng với việc cảm giác trong lòng y, chính y cũng chẳng biết là tại sao lại có cảm giác ấy.
Hạ Giai không cố ý, là tự bản thân y sinh ra cái sự ghen ghét chết tiệt ấy.
" Tôi không hiểu, rất không hiểu tại sao lại như vậy...!"
Lạc An nghe hết mọi chuyện rồi lặng người, cô gái này tuy rằng chưa cùng Lưu Hạo ở bên nhau, nhưng trong tiềm thức vẫn xem anh là người đàn ông của mình.
Trong lòng y tất nhiên sẽ sinh ra khó chịu khi anh cùng cô tiếp xúc thân mật như vậy, chính cô còn không biết hiện tại nên làm như thế nào mới phải, làm sao có thể khuyên Hạ Giai được đây.
Lạc An chỉ đành hỏi lại, mà chính cô lúc này cũng không muốn hỏi ra câu hỏi đó.
" Cô nghĩ một chút, cô có muốn cùng Lưu Hạo ở chung một chỗ hay không, có cảm giác muốn cùng anh ấy nói chuyện yêu đương hay không? "
Lỡ như câu trả lời là có, cô biết phải làm sao bây giờ...
" Chưa từng có suy nghĩ đó, tôi chỉ thấy anh ấy không muốn cùng tôi nói chuyện hay thậm chí là chào hỏi, hình như người đó rất bài xích việc tiếp xúc với tôi "
Lạc An không hiểu, tại sao nam chủ lại ghét bỏ việc cùng y ở chung một chỗ? Không phải trong truyện viết rằng anh yêu Hạ Giai lắm sao?
" Tôi không muốn, cũng chưa từng cảm thấy cùng anh ấy nói chuyện sẽ cảm thấy vui vẻ gì cả, chỉ là cái cảm giác khó chịu này nó quá giày vò tôi.
Tôi cảm thấy có lỗi với cô, Lạc An tôi không cố ý "
Hạ Giai tiếp tục cùng cô nói tiếp những suy nghĩ hay cảm nhận của y dạo gần đây, lực nắm tay cô cũng mạnh đi một chút, ánh mắt vô hồn xinh đẹp kia lại lấp lánh ánh nước.
Hạ Giai không phải đang khóc, cô chỉ cảm thấy cay mắt mà thôi, Lạc An nhận ra có gì đó không đúng...
" Khói? "
Khi xác định được đang xảy ra chuyện gì thì khói từ nơi đâu đã lan ra khắp phòng rồi, Lạc An không biết được nó có hại hay không nên ra hiệu cho Hạ Giai bịt mũi lại, bản thân nắm lấy tay y từ từ đứng dậy.
Xác định được phương hướng, cô kéo theo Hạ Giai chạy ra ngoài.
Ở ngã rẽ phía cuối hành lang, bọn họ đụng phải Lưu Hạo cùng Tống Nhân đang chạy về phía này, những thành viên của tổ chức sau đó cũng chạy đến xem xét tình hình, như thế nào lại cháy rồi?
" Cả hai đều không sao cả chứ? "
Lưu Hạo đỡ lấy Lạc An đang mệt mỏi dựa vào tường thở dốc, bàn tay cô bị cứa vào cạnh cửa mà ứa máu, anh nhìn đến mà thập phần đau lòng.
Tống Nhân cũng lại đây xem xét Hạ Giai xem y có làm sao hay không, ngoại trừ mặt mũi lấm lem một chút cũng không có gì đáng ngại, nhưng hắn vẫn hỏi câu vô nghĩa.
" Cô thật sự không làm sao à? "
Bạn đang đọc bộ truyện Không Cẩn Thận Nuôi Phải Nam Chính Rồi tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Không Cẩn Thận Nuôi Phải Nam Chính Rồi, truyện Không Cẩn Thận Nuôi Phải Nam Chính Rồi , đọc truyện Không Cẩn Thận Nuôi Phải Nam Chính Rồi full , Không Cẩn Thận Nuôi Phải Nam Chính Rồi full , Không Cẩn Thận Nuôi Phải Nam Chính Rồi chương mới