" Theo điều tra thì phát hiện ra một chuyện, Lưu ca, anh nên đến đây nhìn một chút "
Giữa đêm, khi bóng tối đã bao trùm cả căn cứ, tiếng gió xì xào nhẹ nhàng lay chuyển những tán lá ngoài sân.
Lưu Hạo vừa mới chợp mắt được một lúc, ngay tại thời điểm vừa mới tiến vào một cơn ác mộng, Tống Nhân tham gia quá trình điều tra vụ cháy thì phát hiện ra một manh mối quan trọng nên liền gọi điện cho anh.
Lưu Hạo giật mình vì nghe thấy tiếng chuông điện thoại, bàn tay chậm rãi sờ tới lui trên bàn bắt được nó rồi nghe máy, chỉ thấy anh ừm một tiếng xong liền tắt.
Lưu Hạo ngồi dậy xoa xoa mi tâm, bước đến lấy cái áo được mắc trên sào rồi mở cửa đi ra ngoài, hướng thẳng đến khu phòng kia.
" Như thế nào? "
Lưu Hạo đem găng tay vào, nhìn đến Tống Nhân cùng Thương Hàn đang đứng đó.
" Cái này "
Thương Hàn đưa đến một tấm vải hình người, đem nó đặt lên bàn trước mặt anh.
" Con rối...!"
Lưu Hạo nghi vấn cầm lên nhìn một lượt, quả thật là con rối.
" Nó rất quen thuộc phải không? "
Tống Nhân hỏi lại anh, Lưu Hạo hiểu ý hắn.
Chính con rối này đã xuất hiện trong bảy vụ án không lời giải đáp của cảnh sát thủ đô, vì là vụ án mà cảnh sát thủ đô phụ trách nên tổ chức của Lưu Hạo không thể trực tiếp tham gia điều tra, đây đã là quy tắc giữa tổ chức và cảnh sát ngay từ những ngày đầu tổ chức hoạt động rồi, căn bản không có lí do nào con rối này lại kéo đến tận nơi này được.
Đây là tổ chức của Lưu Hạo, một tổ chức duy nhất dám đối đầu với chính phủ.
" Ở đây còn có dòng chữ "
Lưu Hạo đi đến trước mặt một cái bàn bị cháy xém, trên đó được khắc một câu nói kinh điển của hàng loạt vụ án con rối này.
Đến cũng đến rồi, chúng ta bắt đầu thôi
Lưu Hạo căn bản chưa từng sợ hãi cái thứ giả thần giả quỷ này, anh bảo người chụp hình những thứ này lại gửi đến trụ sở cảnh sát thủ đô.
" Bọn họ giành lấy quyền điều tra về nó thì cung cấp manh mối cho bọn họ đi, chúng ta không thể làm trái quy tắc được "
" Nó đụng đến chúng ta rồi, không thể để yên như vậy được "
Tống Nhân không hiểu, hà cớ gì phải dè chừng đám cảnh sát vô tích sự ở thủ đô kia làm cái quái gì, bọn chúng căn bản chưa từng xem trọng những vụ án này.
Nếu không đám con rối đã không xuất hiện nhiều lần như vậy, tính đến nay đã trải qua tám vụ rồi.
Lưu Hạo quay mặt lại đối với Tống Nhân mà nói, ánh mắt ấy của anh khiến người khác không biết được anh đang nghĩ gì.
" Tôi căn bản không sợ cảnh sát "
Tống Nhân định nói gì đấy nhưng bị Thương Hàn ngăn lại, y lắc đầu ý bảo hắn đừng lên tiếng nữa.
Lưu Hạo không phải sợ, mà là dành sự tôn trọng cho người đứng đầu ở thủ đô kia, chủ tịch Hạ của thượng thành.
Bạn đang đọc bộ truyện Không Cẩn Thận Nuôi Phải Nam Chính Rồi tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Không Cẩn Thận Nuôi Phải Nam Chính Rồi, truyện Không Cẩn Thận Nuôi Phải Nam Chính Rồi , đọc truyện Không Cẩn Thận Nuôi Phải Nam Chính Rồi full , Không Cẩn Thận Nuôi Phải Nam Chính Rồi full , Không Cẩn Thận Nuôi Phải Nam Chính Rồi chương mới