Ánh nắng buổi sớm mai nhẹ nhàng ấm áp đã sớm bị mất đi vì sự nóng nực của thời tiết thất thường dạo gần đây, mới vài hôm trước còn mưa một trận nhưng hôm nay lại nắng gắt đến khó chịu rồi.
Tiếng hô hào của Thương Hàn từ dãy phòng tập ở phía *** *** cứ cũng rõ ràng hơn, nó lớn dần theo từng đợt, một hai rồi lại ba bốn cứ thế âm vang cả một căn cứ.
Lạc An tò mò về cái gọi là tập luyện cường độ cao ấy nên vừa xử lý xong bữa sáng đã theo chân Lưu Hạo đến xem bọn họ tập luyện, lại quên mất chuyện sẽ đi tìm việc làm mà cô đã lên kế hoạch trước đó.
"Có muốn đi tìm cái gì khác để chơi không?"
Thấy cô từ sáng đến giờ cùng anh ở lại đây nhìn bọn họ tập luyện nên Lưu Hạo muốn cô tìm việc khác để làm, anh sợ cô chán nên vừa đưa ly nước cho cô vừa hỏi.
Lạc An cũng không muốn rời đi, nhận lấy ly nước rồi lắc đầu.
"Em muốn nhìn họ luyện tập, dù sao cũng là cảnh đẹp ý vui"
Lạc An vừa dứt lời Lưu Hạo đã theo tầm mắt của cô hướng đến đám người kia, cảnh đẹp ý vui? Đúng là thật sự vui, một đám người kia từ lúc nào đã cởi hết áo ra rồi?
"Các người"
Vừa nghe thanh âm hùng hồn của Lưu Hạo, đám người đang hăng hái tập luyện ở kia liền như được lập trình sẵn mà nghe lời đứng nghiêm nghe chỉ thị.
"Từ giờ cho đến mười giờ, chạy quanh căn cứ đủ mười vòng thì mới được nghỉ"
Lưu Hạo vừa dứt lời thì cả đám người liền nghe theo mà hô "rõ" một tiếng rồi theo chân Thương Hàn chạy ra ngoài bắt đầu chạy, tuy rằng không biết Lưu Hạo phát điên cái gì nhưng họ cũng không than vãn hay bất mãn với anh, chỉ tập trung hoàn thành nhiệm vụ được giao với tinh thần tự nguyện.
"Mời em tiếp tục chiêm ngưỡng cái gọi là cảnh đẹp ý vui"
Lưu Hạo nói dứt câu cũng không thèm nhìn Lạc An một cái mà quay đầu bỏ đi sắp xếp lại dụng cụ tập luyện của những thành viên bỏ lại, chính Lạc An cũng biết vừa nãy mình chọc phải bình giấm trong anh rồi nên cũng không dám nhìn nữa.
Vội đứng dậy đi đến bên cạnh Lưu Hạo, nhẹ nhàng tiếp cận anh mà dỗ dành.
"Dỗi rồi sao? Lưu ca?"
Lân la chọc ghẹo được một lúc thì anh cũng cười theo tiếng nói của cô, lại tiếp tục làm một người yêu cưng chiều mà ôn nhu đối xử với Lạc An như kẻ ghen đến đỏ mặt vừa nãy không phải mình.
"Em dọn giúp anh"
Lạc An lên tiếng rồi giúp Lưu Hạo đem những cái găng tay đấm bốc để trong thùng đựng, cũng sẵn tiện gom cả những chai nước rỗng bỏ vào thùng rác.
Cả hai thay phiên nhau dọn hết một mớ hỗn độn này rồi đem quạt điện các thứ tắt đi, Lạc An đem những cái khăn đã dùng rồi chuẩn bị đi giặt sạch.
Lúc Lưu Hạo cùng Lạc An giặt xong đống khăn rồi đem phơi thì cũng đã hơn mười giờ, cô bỏ Lưu Hạo ở ngoài sân mà chạy vào phòng bếp, nơi dì Trương phụ trách việc cơm nước đang nấu ăn trong đấy, nơi này buổi trưa và buổi tối sẽ ăn cơm do dì ấy nấu còn bữa sáng sẽ do tự họ giải quyết.
Bởi vì sáng sớm họ được học cách dậy sớm tập thể dục, sau đó đến bốc thăm để nấu bữa sáng cho tất cả thành viên, mỗi ngày sẽ có ba người nấu.
Giống như hôm nay cả bọn kéo nhau đến chỗ Lưu Hạo thì anh lại đang nấu nên việc bữa sáng đã lỡ rồi thì Lưu Hạo cũng nấu nhiều hơn cho tất cả mọi người ăn luôn, cũng chỉ hơn mười người đang ở căn cứ này thôi nên việc nấu ăn cũng không quá khó khăn đối với họ.
Tất cả thành viên đều biết nấu ít nhiều, còn Lưu Hạo thì trước đây ít động vào những việc bếp núc này nhưng anh cũng là biết nấu một vài món, chỉ là không thích mà thôi.
Nhưng hiện tại thì có lẽ đã có lý do khiến Lưu Hạo bắt đầu tiếp tục việc nấu ăn này rồi, một chiếc lý do cao hơn một mét sáu nặng đâu đó năm mươi ba cân, hiện tại đang nhảy nhót trong bếp học hỏi các công thức nấu ăn của dì Trương.
"Cẩn thận một chút"
Vừa thấy Lạc An bưng hai tô canh ra đặt lên bàn thì Lưu Hạo từ đâu lại gần dặn dò cô, anh sợ cô vui quá mà quên mất những thứ này còn đang bốc khói nghi ngút.
"Không sao, em không sợ nóng"
Cười cười với anh một cái rồi lại vào phụ dì Trương tiếp tục đem những món khác ra, Lưu Hạo không ngăn được thì cũng nhập hội giúp đỡ một tay.
Được một lúc thì thấy Tống Nhân nắm tay Hạ Giai đi lại chỗ này rồi ngồi xuống, hắn đợi Lạc An đến đây thì mới lên tiếng nói với cô.
"Tôi đã đem Giai Giai đi gặp bác sĩ rồi, họ bảo có thể chữa"
Lạc An tất nhiên nghe hiểu câu này của Tống Nhân là đang nói đến cái gì, cô vui mừng mà ngồi xuống nắm tay Hạ Giai mà cười như một con ngốc, chính Hạ Giai cũng không ngăn nổi sự vui vẻ này mà cười lên cùng cô.
Bạn đang đọc bộ truyện Không Cẩn Thận Nuôi Phải Nam Chính Rồi tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Không Cẩn Thận Nuôi Phải Nam Chính Rồi, truyện Không Cẩn Thận Nuôi Phải Nam Chính Rồi , đọc truyện Không Cẩn Thận Nuôi Phải Nam Chính Rồi full , Không Cẩn Thận Nuôi Phải Nam Chính Rồi full , Không Cẩn Thận Nuôi Phải Nam Chính Rồi chương mới