Ở đầu dây bên kia, Bùi Phưởng cùng với toàn thể Bùi gia từ lớn đến bé, từ già đến trẻ đều không tránh khỏi bị sốc và cả kinh khi nghe giọng nói phụ nữ vọng ra từ trong điện thoại.
Bùi Phưởng bật loa ngoài, vốn dĩ ý định chính là tố cáo Bùi Nghiêu nhưng không ngờ giữa chừng lại nhảy ra một Tư Truy khiến cho cuộc nói chuyện giữa hai người họ bị gián đoạn, mà các bậc trưởng bối lúc này hai mắt đều sáng cả lên.
Họ coi đây là dấu hiệu mừng có thể đánh dấu cho vạch đỏ ngăn cách với sự độc thân bao năm nay của cháu trai đích tôn nhà họ Bùi.
Mọi người im lặng nhìn nhau giây lát, Bùi Lương nháy mắt với con gái mình, Bùi Phưởng lập tức hiểu ngay.
Cô nàng khẽ nhúc nhích rồi gặng hỏi: "Anh này, anh đang ở đâu mà ồn ào vậy?"
Bấy giờ, Bùi Nghiêu vừa mới hạ điện thoại nhìn Tư Truy nhưng rất nhanh liền nghe Bùi Phưởng lên tiếng.
Anh nhíu mày, chậm rãi đặt điện thoại lên tai trái, vừa đi về phía cô gái vừa nói: "Bệnh viện."
"Bệnh viện? Anh bị làm sao?"
Bùi Phưởng khó hiểu, xung quanh mọi người đều có cùng một câu hỏi như cô, đều đang nín thở chờ đợi.
Bùi Nghiêu không biết rằng những người thân trong gia đình cũng đang nghe chuyện của mình cho nên anh rất thản nhiên.
Chầm chậm đắp lại chăn cho Tư Truy, sau đó liếc mắt ra hiệu cho cô nằm xuống, anh mấp máy khóe môi đáp.
"Không có gì, chỉ là có chút đau đầu."
Lời này là nói dối, nhưng không hẳn.
Bởi lẽ hiện tại, nguyên nhân làm anh đau đầu chính là Tư Truy.
Cô bướng bỉnh không chịu nằm yên, lại vực dậy nhỏ giọng thương lượng: "Tôi nói thật đấy...!anh thả tôi ra đi mà! Tôi muốn đi làm, nếu cứ nằm đây tôi sẽ chết mất!"
Dáng vẻ của Tư Truy trông đầy đáng thương, Bùi Nghiêu nhìn chằm chằm vào đôi môi hồng thốt ra những lời khe khẽ, trong khoảnh khắc liền bị cuốn vào.
"Anh...!anh..."
Thấy giọng nói đáng nghi lại phát ra, Bùi Phưởng liên tục gọi anh, càng gọi thì giọng càng lớn, khiến cho anh vừa lơ đễnh tức khắc bị kéo trở về thực tại.
Trước mặt là Tư Truy với khuôn mặt yếu ớt, âm thanh về sau có xu hướng nhỏ dần đến khi im bặt.
Dường như cô vẫn còn rụt rè khi đưa ra yêu cầu với anh, mặc dù yêu cầu này chẳng có chút gì là quá đáng.
Bùi Nghiêu hắng giọng che lấp đi sự phân tâm vừa rồi, không dám thừa nhận bản thân lại chỉ để ý đến đôi môi kia mà quên mất mình đang làm gì.
Anh khéo léo bịt loa lại, để ra xa, híp hai con ngươi nhìn ai đó đang cụp mắt đầy ủy khuất.
Nhẹ xoa đầu cô, người đàn ông bất đắc dĩ mở miệng: "Được rồi, cứ ở đây hết hôm nay.
Người nào làm thì người đó chịu, coi như cô cho tôi cơ hội làm tròn trách nhiệm, được không, hửm?"
Ngừng vài giây, cảm thấy chưa đủ, anh lại mỉm cười: "Nếu không tôi sẽ áy náy đến mất ngủ."
Nghe thì có vẻ là đang hỏi ý kiến nhưng thực chất chính là thông báo cho cô biết, cô muốn xuất viện cũng phải đợi cho hết ngày.
Thậm chí người đàn ông này còn ma lanh đến mức lấy cả sinh hoạt của bản thân ra gián tiếp "đe dọa" cô cơ đấy! Chưa bao giờ Tư Truy lại mong mặt trời mau chóng xuống núi như thế, trước kia cô chỉ hận một ngày không có 48 tiếng để cô có thời gian chạy thêm việc làm...!Nhưng bây giờ thì còn gì đâu mà khóc với sầu? Tiền lương hai ngày của cô bay hết rồi...
Tư Truy khóc than trong lòng, không biết có phải do quá tưởng nhớ đồng polyme không mà ngay cả đến cái xoa đầu khác lạ từ Bùi Nghiêu cũng không chú ý.
Bạn đang đọc bộ truyện Không Dễ Bắt Nạt tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Không Dễ Bắt Nạt, truyện Không Dễ Bắt Nạt , đọc truyện Không Dễ Bắt Nạt full , Không Dễ Bắt Nạt full , Không Dễ Bắt Nạt chương mới