Lâm Tịch nói cho Tư Truy biết địa chỉ của Các Như Hương, dặn dò tài xế đưa cô đến đó.
Đứng trước tòa nhà cao tầng, Tư Truy không khỏi kinh ngạc.
Cô cười nhẹ nhìn túi đồ ăn tỏa ra hơi ấm, chậm rãi đi vào bên trong.
Qua cánh cửa tự động, cô bước đến quầy tiếp tân, nơi có hai cô gái đang trò chuyện với nhau.
Tư Truy nhìn bọn họ, khẽ hắng giọng nói nhỏ: "Xin chào, tôi muốn gặp Bùi tổng ạ!"
Hai cô gái kia cười khúc khích, dường như không nghe rõ lời của cô khiến cô phải lặp lại một lần nữa.
"Tôi muốn gặp Bùi tổng."
Nữ nhân viên tiếp tân bấy giờ mới rời mắt khỏi điện thoại, thấy dáng vẻ có chút tầm thường của Tư Truy, không nghĩ nhiều trực tiếp cự tuyệt.
"Thật xin lỗi, đây không phải nơi ai cũng có thể tùy tiện đặt chân tới.
Nếu cô muốn gặp Chủ tịch, cô phải có hẹn trước mới được."
Tư Truy một mặt nhăn nhó, hoàn toàn không biết ứng xử ra sao.
Nghe ngữ điệu của cô tiếp tân này là biết cô ta đang khinh thường mình, cô liền xấu hổ cúi mặt, sốt ruột đến mức đứng ngồi không yên.
Cô ra xe định tìm tài xế thế nhưng bên trong không hề có ai, đành phải lững thững quay về.
Lúc này, cô bất chợt nhận ra bản thân vẫn chưa có số liên lạc của người nào trong Bùi gia.
Bây giờ biết làm sao để đưa cơm đến tận tay Bùi Nghiêu đây? Mang về ư? Cách này không khả quan chút nào...
...
"Vâng...!vâng thưa phu nhân."
Nữ tiếp tân vừa rồi đáp xong lập tức đặt điện thoại xuống, vỗ vỗ ngực than thở với người bên cạnh.
"Hù chết tôi rồi, phu nhân Lâm vừa gọi điện đến."
Nói đoạn, cô ta bước đến chỗ Tư Truy ngồi, ý định đuổi người nhanh chóng biến thành khom lưng, cúi đầu.
Nở nụ cười chuẩn mực nói với cô: "Xin lỗi cô, ban nãy chúng tôi sơ suất quá! Giờ tôi dẫn cô lên văn phòng Chủ tịch nhé?"
Tư Truy mừng rỡ gật đầu, cô nhẹ giọng cám ơn sau đó cầm theo giỏ xách.
Trên đường đi, cô thấy rất nhiều khách hàng đang xem đồ cổ, tò mò liền vô thức thả chậm bước chân.
Trong khung tủ kính xếp đầy những món đồ vừa đẹp vừa đắt, có cái thì để bán, có cái chỉ để trưng bày, tất cả nhân viên đều dùng vẻ mặt hăng say tư vấn.
Đi thang máy lên trên tầng, vừa hay gặp phải Chương Lâu đang ôm một xấp tài liệu từ trong phòng in bước ra.
Anh ta sửng sốt nhìn cô, một lát sau mới dò hỏi: "Tư Truy, sao cô lại đến đây thế này?"
"À...!tôi đến đưa cơm cho Chủ tịch.
Anh ấy có đang bận không?"
"Đưa cơm...!Được rồi, cô đi theo tôi."
Chương Lâu gật đầu đã hiểu, dẫn cô vào phòng Bùi Nghiêu.
Nội thất trong căn phòng được bài trí đơn giản và đẹp mắt, có sự kết hợp hài hòa giữa hai tông màu chủ đạo trắng, nâu, đem lại cảm giác khá là ấm áp.
Tư Truy thở hắt một hơi, kín đáo quan sát một chút.
Bất ngờ, Chương Lâu cất tiếng: "Chủ tịch, hôm nay có người đưa cơm cho anh."
"Cậu nói gì cơ?"
Người đàn ông theo thói quen đang uống cà phê, một ngụm vừa xuống dưới họng tức khắc khựng lại.
Anh quay lưng định hỏi Chương Lâu là có ý gì, liếc mắt đã thấy cô gái bước vào.
Anh mỉm cười, đáy mắt xẹt qua sự ngạc nhiên nhưng rất nhanh trở lại bình thường.
Anh hất cằm bảo cô hãy ngồi xuống ghế.
Sau khi yên vị, Chương Lâu vô cùng thức thời rời đi.
Trong căn phòng chỉ còn lại mỗi hai người, Tư Truy im thin thít vẫn còn ngượng ngùng vì chuyện hôm qua, tuy nhiên không được quá lâu, bởi lẽ cô thấy Bùi Nghiêu đang dùng bàn tay ngọc ngà quý giá của mình cậy mở hộp cơm.
Cô luống cuống thay anh bày biện: "Phu nhân nhờ tôi đưa cơm cho anh, cho nên cứ để tôi làm."
Ngừng vài giây như đắn đo, cô lại lí nhí tiếp: "Còn nữa...!bà ấy nói anh đừng làm việc quá sức."
"Ồ, vậy sao?" Bùi Nghiêu nhướng mày đầy ẩn ý, khóe môi cong lên thành một nụ cười rất nhẹ.
Bạn đang đọc bộ truyện Không Dễ Bắt Nạt tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Không Dễ Bắt Nạt, truyện Không Dễ Bắt Nạt , đọc truyện Không Dễ Bắt Nạt full , Không Dễ Bắt Nạt full , Không Dễ Bắt Nạt chương mới