Vừa giằng co Trịnh Nhất vừa gọi với ra bên ngoài, Tư Truy đoán được phần nào ông đang gọi ai, trái tim đập có chút nhanh.
Ngay sau đó, người đàn ông lúc nãy liền hớt hải bước vào.
Đứng ở khoảng cách gần, Tư Truy dễ dàng nhận ra đây chính là con trai hai ông bà Lan, năm xưa đã từng dìm cô xuống sông khiến cô suýt chút chết đuối.
Thấy tình cảnh căng thẳng, hắn cũng không có ý định giảng hòa, cặp mắt ti hí cứ liên tục hướng về Tư Truy soi mói.
Cô cắn răng thoát khỏi vòng tay Trịnh Nhất rồi lao vụt ra, vội vàng thu dọn hành lý.
Bà Trịnh đang mơ mơ màng màng cũng chợt bừng tỉnh, nhìn hành động kì lạ cùng vẻ mặt tức giận của Tư Truy, một chút buồn ngủ cũng bay biến sạch không còn lại gì.
Bà ngạc nhiên cất tiếng hỏi: "Mày định làm gì? Tao bảo ở đây mấy ngày hẵng về mà...!Tư Truy! Tư Truy!"
Mặc kệ bà Trịnh có gọi thế nào Tư Truy cũng quyết không quay đầu lại, cô đi từng bước kiên định về phía trước, giống như đằng sau là địa ngục ở đó là tương lai.
Cô không có gì để luyến tiếc nữa, mọi tình nghĩa giờ đây đều là gió thoảng mây bay.
Trên hết, chưa từng ai trân trọng nó, cho nên...!gìn giữ còn có ích gì?
Tư Truy thấy đắng chát từ lòng đến tâm, giữa ngực nghèn nghẹn như bị đấm cho một cái.
Đau, tức, khó chịu, dồn nén, tất thảy dường như chỉ muốn bức điên cô, phá tuông phát ra ngoài.
Cô mím chặt hai bờ môi ngăn lại tiếng r.ên rỉ bi thương, có điều không sao làm được.
Một thân lẻ loi kéo đống hành lý nặng trịch lê bước trên con đường làng nhập nhèm, bóng cô như hòa làm một với màn đêm, nhìn mãi mới thấy cái bóng nhấp nhô di chuyển.
Qua một lúc, cô há miệng tự cắn vào mu bàn tay mình, ánh mắt nhòe đi vì lệ, hàm răng run rẩy va đập vào nhau.
Từng tiếng nấc lên não nuột tố cáo tâm trạng hết mực tệ hại của cô lúc này...
Không biết đã trôi qua bao lâu, cũng không biết đã đi bao xa, trước mặt tối om không một ánh đèn.
Xung quanh vẳng lên âm thanh của ếch nhái, bầu trời trút bỏ lớp áo hoàng hôn mà cất lên giai điệu mỗi tối.
Tư Truy bất giác cảm thấy ớn lạnh sống lưng, cô chật vật quay người tìm lối ra về, nhưng vừa mới nhích chân lên đã chạm phải một thứ gì đó ươn ướt.
Theo bản năng, cô sợ hãi co rụt cả lại, từ trong miệng buột ra chữ "A" kéo dài.
"Tư Truy?"
Giọng một người đàn ông bỗng vang lên phá tan không gian yên tĩnh.
Chỉ thấy đi cùng với câu hỏi mang tính dò xét, người ấy lại càng tiến gần cô hơn.
Đến khi chắc chắn bản thân không lầm, Bùi Nghiêu mới thở phào nhanh chóng bước tới bên cô.
Không nói không rằng ôm cô vào lòng, còn yêu thương đặt một nụ hôn lên trán cô.
Anh quan tâm, dịu giọng hỏi: "Sao lại ở đây giờ này? Nhà của em đâu?"
"Khoan đã!" Tư Truy khó khăn mở mắt, ánh sáng từ đèn pha ô tô bất chợt rọi tới khiến cô không tài nào thích ứng kịp.
Bạn đang đọc bộ truyện Không Dễ Bắt Nạt tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Không Dễ Bắt Nạt, truyện Không Dễ Bắt Nạt , đọc truyện Không Dễ Bắt Nạt full , Không Dễ Bắt Nạt full , Không Dễ Bắt Nạt chương mới