Ở nhà, mọi người nhận được tin tức thì lập tức đến.
Không giống lần trước, lần này Bùi gia khiêm tốn hơn, không dẫn theo nhiều người như thế mà chỉ có Lâm Tịch, Bùi Lương cùng Bùi Phưởng.
Ba người tìm đến phòng bệnh của Tư Truy, thấy Bùi Nghiêu đang ở bên lau mồ hôi cho cô.
Lâm Tịch lo lắng hỏi: "Con bé làm sao vậy? Lại dị ứng rượu sao?"
"Dạ..."
Bùi Nghiêu đáp nhẹ một câu, lau mồ hôi xong liền chuyển qua lau bàn tay cô.
Trên cánh tay có những chỗ ngứa quá, bị cô cấu, anh nhìn mà không kìm được xót xa, trong lòng như có gì đó liên tục đấm vào.
Nhìn động tác rất đỗi dịu dàng của anh, Bùi Phưởng dìu mẹ ngồi xuống, cùng với bà hỏi cho rõ ràng.
"Anh à, tại sao chị ấy đã biết mình bị dị ứng với rượu mà vẫn cố chấp đến vậy? Để bây giờ nhập viện...!cũng may tình trạng không nặng lắm..."
Bùi Phưởng vừa nói vừa ngừng lại, tỉ mỉ quan sát nốt đỏ trên dưới khắp người Tư Truy, ngay cả khuôn mặt cũng bị ửng lên.
Người đàn ông im lặng trong giây lát, cuối cùng chỉ nhả ra đúng một câu: "Vì phần thi của cô ấy liên quan đến rượu vang."
Nếu anh kiểm soát tốt hơn mỗi vòng thi thì có lẽ những chuyện này chưa chắc đã xảy ra, hoặc anh đã có thể hỗ trợ cô một cách kịp thời.
Thế nhưng, thời gian chẳng thể quay ngược, tự trách cũng không làm được gì.
Lúc này, Tư Truy đột nhiên cử động, cô mấp máy môi, đưa tay lên toan gãi cổ thì Bùi Nghiêu đã giữ cô lại.
Sau đó, anh dùng thuốc bác sĩ kê mà thoa lên đó cho cô.
Tư Truy từ từ tỉnh ngủ, khoảnh khắc trông thấy gương mặt anh cô liền an tâm lạ lùng.
Bỗng quàng tay qua cổ anh, níu anh xuống rồi hôn lên đôi môi ấy...!Cô liếm một vòng khóe miệng, cười ngọt ngào rồi chậm lên tiếng: "May quá, anh không quên em!"
"..."
Ba người có mặt trong phòng đồng thời cúi mặt, Bùi Phưởng giả vờ che mắt, thích thú nói với Lâm Tịch bên cạnh: "Ôi, mới đến mà đã thấy cảnh bổ mắt thế này..."
Tư Truy giật mình, gượng gạo quay đầu sang, thấy ba đôi mắt đang nhìn chằm chằm, có chút sợ hãi co rụt cổ lại.
Bọn họ đến đây lúc nào thế, sao cô không biết?
Bùi Nghiêu bỏ hai tay cô xuống, biết cô ngại, kéo chăn lên cao cho cô.
Anh nói: "Tỉnh rồi à? Có muốn ăn gì không?"
Sự quan tâm, ân cần của anh khiến Tư Truy nhanh chóng quên đi cảnh tượng vừa rồi.
Cô mỉm cười, gật đầu chào cha mẹ anh, kế tiếp liền giơ tay lên vẫy nhẹ với Bùi Phưởng.
Nghe vậy, Lâm Tịch mới nhớ đến hộp canh mà mình mang đi ở nhà.
Bà nhìn Bùi Lương, đưa tay cầm lấy đồ từ tay ông, đặt lên bàn rồi chậm rãi mở.
"Canh này là Man Châu hầm cho con đấy! Nào, Tiểu Truy, con dậy ăn một chút cho lại sức..."
"Con cảm ơn ạ!" Tư Truy lễ phép bám vào tay anh ngồi dậy, mối quan hệ giữa cô với gia đình này có thể xem như là khá gần gũi.
Bọn họ đối xử với cô không câu nệ, không vì cô có xuất thân thấp kém mà khinh thường cô, nói với cô rằng cô không xứng với Bùi Nghiêu.
Đối với điều này, Tư Truy vô cùng cảm kích, cũng biết ơn.
Cô duỗi tay muốn cầm lấy hộp, có điều Lâm Tịch đã làm thay cô tất cả.
Bà múc một muỗng canh béo bổ, đưa lên, dỗ cô như trẻ con: "Há miệng mẹ bón nào."
Tư Truy thẹn thùng trước xưng hô có phần quen phần lạ này.
Cô còn chưa bước chân vào nhà họ Bùi, vậy mà bà đã thẳng thắn xưng "mẹ" với cô như thế...
"Mẹ, đừng làm cô ấy sợ." Bùi Nghiêu hắng giọng nhắc nhở bà, xoa xoa đầu, lấy dây buộc gọn tóc lên sau gáy cho cô.
Lâm Tịch thản nhiên nói: "Trước sau gì chẳng là con dâu của mẹ, tập trước cho quen dần."
Nói rồi, bà tiếp tục múc canh cho cô.
Bạn đang đọc bộ truyện Không Dễ Bắt Nạt tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Không Dễ Bắt Nạt, truyện Không Dễ Bắt Nạt , đọc truyện Không Dễ Bắt Nạt full , Không Dễ Bắt Nạt full , Không Dễ Bắt Nạt chương mới