Có thể nói chuyện bình thường,Ừm.
Vẫn tốt.
Nói rõ tuy tức giận, nhưng không hề hoàn toàn mất đi lý trí.
“Diệp Ninh đúng là nói như thế, trước mắt cả kinh thành đều đã biết rồi.
”Thẩm tiên sinh thành thật trả lời.
“Hổ không phát uy, hắn còn thật sự coi ta là con mèo bệnh rồi!”Uy Vũ Hầu hung dữ nói.
Theo suy nghĩ của hắn, trận giao đấu lần trước, rõ ràng người chịu thiệt là hắn.
Quản sự bị bắt đi rồi, Hầu phủ bị phá, gia đinh bị thương, con sói cũng bị chém rồi…Ta tổn thất nhiều như thế.
Còn hắn thì sao?Hắn đến một sợi lông cũng không tổn thất.
Kết quả hay rồi, “người bị hại” là ta còn chưa báo thù, thế mà ngươi lại lớn tiếng tuyên bố, nói muốn không chết không thôi với ta.
Có người bắt nạt người khác giống như ngươi sao?Nói thật, từ đến giờ cả đời này Uy Vũ Hầu hắn chưa bị người khác bắt nạt như thế bao giờ.
“Chuyện nào có thể nhẫn nhịn được thì nhẫn nhịn nhưng không phải là chuyện này!”Uy Vũ Hầu nghiến răng nghiến lợi nói.
“Ngươi, ngươi đi thay ta một chuyến, nói với Mộc tiên sinh, ta muốn đầu của tên họ Diệp! Không tiếc bất kỳ giá nào! Cần ngay tối hôm nay!”Nghe xong, mặt Thẩm tiên sinh tái mét.
“Hầu gia…”Hắn không phải là rất muốn đi.
Nhưng mà hắn đối mặt với hai đôi mắt đỏ rực của Uy Vũ Hầu.
Vì thế hắn chỉ muốn im lặng, trả lời một tiếng.
“Vâng.
”Đêm tối.
Trong thời buổi loạn thế này, bách tính bình thường vào ban đêm là không dám tùy ý đi lại.
Vì thế trên đường phố nhiều nhiều ít ít cũng có chút hẻo lánh.
Đặc biệt là tất cả những con đường mà Thẩm tiên sinh, còn là con đường hiu quạnh rất ít người qua lại.
Hắn đi về phía thành đông.
Đi qua đường phố, khu dân cư, đến một khu vực nhìn có vẻ rất đổ nát hoang vắng.
Chỗ này cũng đã từng rất phồn hoa.
Nhưng mấy trăm năm trước, nơi này xảy ra một trận binh biến.
Có binh sĩ náo lương hưởng, nổi loạn, giết tướng quân dẫn binh.
Một ngọn lửa, thiêu rụi sạch sẽ toàn bộ khu vực này.
Tuy sau đó binh biến được trấn áp, chỗ này cũng được xây dựng lại, nhưng khó mà khôi phục lại được sự phồn hoa như trong quá khứ.
Đốt mất một vài căn nhà không có gì cả, nhưng vấn đề là nếu như đã đốt hết lòng người rồi, vậy thì cái gì cũng không còn nữa.
Bách tính ở khu vực này chết thì chết, người bị thương thì bị thương, những người còn sống cũng không muốn quay lại nơi thương tâm này.
Theo thời gian, tự nhiên sẽ hoang tàn, vắng vẻ.
Thẩm tiên sinh đi trên đường phố, hai tay chậm rãi ôm vào trong ngực.
Tiếp theo, một cơn gió u ám thổi thẳng đến.
Thổi đến khiến hắn rùng mình.
Nhưng rõ ràng là hắn có chuẩn bị, đối với nơi này vẫn là khá quen thuộc.
Bạn đang đọc bộ truyện Không Để Ta Chết Nữa Ta Vô Địch Thật Đấy tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Không Để Ta Chết Nữa Ta Vô Địch Thật Đấy, truyện Không Để Ta Chết Nữa Ta Vô Địch Thật Đấy , đọc truyện Không Để Ta Chết Nữa Ta Vô Địch Thật Đấy full , Không Để Ta Chết Nữa Ta Vô Địch Thật Đấy full , Không Để Ta Chết Nữa Ta Vô Địch Thật Đấy chương mới