“Ta muốn hỏi một chút Hình bộ Thượng thư, Hình bộ là tên mù sao? Một người tội ác tày trời như thế, ở ngay trong kinh thành, thế mà ngươi lại coi như là không có chuyện gì?”Ánh mắt hung hăng bức người của Diệp Ninh liếc nhìn một lượt tất cả mọi người.
Không biết có bao nhiêu người chột dạ, nhất thời cúi đầu.
“Vốn dĩ ngươi là quan chấp pháp, chủ trì công đạo cho bách tính, nhưng ngươi đã làm cái gì?”Chất vấn của Diệp Ninh khiến Hình bộ Thượng thư run rẩy.
Nhưng hắn nhắm mắt lại, giữ im lặng.
Không nói gì, cũng không phản bác.
Đương nhiên, cũng không có cách nào phản bác.
Hắn dùng loại phương thức này để đối kháng với Diệp Ninh, bởi vì hắn biết, bản thân hắn càng mở miệng, thì sẽ càng để lộ sơ hở cho Diệp Ninh nắm lấy.
Nhưng hắn có nói hay không thật ra đối với Diệp Ninh mà nói không có một chút quan trọng nào.
Những bách quan văn võ này ở trong mắt của Diệp Ninh, đều là phế vật!Đúng thế.
Đều là phế vật!Uy Vũ Hầu cũng được coi như là một nhân vật, dù sao hắn không thoải mái, là thật sự dám giết Diệp Ninh.
Nhưng những bách quan văn võ này không dám.
Bọn họ sợ hãi tiên môn, sợ sáu Vương, kiêng kỵ cái này, sợ hãi cái kia.
Nhìn thì phong quang, nhưng thật ra lại đáng thương, chỉ là con sâu tội nghiệp sinh tồn ở trong một khẽ hở.
Bọn họ đến dũng khí giết Diệp Ninh cũng không có.
Bởi vì danh tiếng của Diệp Ninh không nhỏ, người ở dưới trướng cũng không yếu, bọn họ cũng kiêng dè Diệp Ninh.
Đây chính là quan viên của Đại Chu.
Xương cốt đã mềm rồi.
Bốn chữ cẩn thận dè dặt này, đã dung nhập vào trong bản năng của bọn họ.
Bọn họ đến giết hắn cũng không dám, vậy thì không phải phế vật thì là cái gì?Nhưng đám phế vật này không hề dừng lại, bọn họ chuẩn bị đưa ra sát chiêu.
Chỉ thấy ở trong hàng ngũ của các quan viên, có một người đứng ra.
Người này cao gầy, bộ dáng rất đoan chính.
Nhưng chuyện này không có gì kỳ lạ.
Điều kỳ lạ là, thế mà người này lại mặc một thân quan phục màu đen!Đây là quan phục của Viện giám sát.
“Ngươi là… Ngự Sử Trung Thừa!”Ngụy Văn THông lộ ra thần sắc khó có thể tin được.
Xếp hạng từ cao xuống thấp của Viện giám sát, lão nhị là Ngự Sử Trung Thừa, lão tam chính là Ngự Sử.
Hàng nghìn năm trước, Giám Chính đi về phía vùng đất không biết tên để tìm kiếm Thái Tổ, từ đó không bao giờ quay về.
Vị trí của Giám Chính vẫn luôn để trống đến bây giờ.
Bạn đang đọc bộ truyện Không Để Ta Chết Nữa Ta Vô Địch Thật Đấy tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Không Để Ta Chết Nữa Ta Vô Địch Thật Đấy, truyện Không Để Ta Chết Nữa Ta Vô Địch Thật Đấy , đọc truyện Không Để Ta Chết Nữa Ta Vô Địch Thật Đấy full , Không Để Ta Chết Nữa Ta Vô Địch Thật Đấy full , Không Để Ta Chết Nữa Ta Vô Địch Thật Đấy chương mới