Phương Diệu lại gọi: “Tinh Tinh, mau rửa tay rồi đến đây đi, có dâu tây và anh đào mà con thích nhất này.”
“Con tới liền!”
Tưởng Tinh vội vàng chạy tới bồn rửa tay, nhưng vừa ngẩng đầu lại bị gương mặt đỏ bừng trong gương làm cho giật mình. Nó đỏ đến mức như đang sốt cao… Cô vội vàng táp nước lạnh lên mặt, ngâm hai bàn tay trong nước, xoa đi xoa lại, mất đúng năm phút đồng hồ mới lề mà lề mề bước ra phòng khách.
Hai má Trương Tuyết Tề động đậy, anh chậm rãi rời mắt khỏi màn hình điện thoại, không lên tiếng mà quan sát cô.
“Bên ngoài rất nóng sao?” Phương Diệu vẫy tay, kéo Tưởng Tinh ngồi xuống bên cạnh, rồi lại rút ra hai tờ khăn giấy đưa cho cô: “Còn rửa mặt nữa.”
“Nóng, nóng đến hoa mắt chóng mặt ạ.” Tưởng Tinh nhận lấy khăn giấy lau mặt, ngượng ngùng mỉm cười: “Có cho con cũng không muốn đi chơi trong kiểu thời tiết này nữa đâu.”
Bà Tô xiên một miếng dưa hấu, đưa lên đôi môi đỏ mọng căn: “Còn tưởng điều hoà trong xe của con hỏng rồi cơ, mẹ thấy A Tề vẫn ổn mà, có phải con bị cháy nắng không?”
Tưởng Tinh với bừa một quả dâu tây nhét vào miệng, rồi nghiêm túc nhíu mày: “Chắc thế ạ, con không mang theo ô.”
Quả thực là không mang.
Hôm qua, khi hai người đến thị trấn Châu Đường thì trời đã tối, sáng sớm xuống núi và ngủ tạm tại nhà nghỉ gần đó, thời gian có thể nhìn thấy mặt trời thì đều ngồi trong xe, hoàn toàn không cần dùng ô.
Phương Diệu và bà Tô bắt đầu nói về việc chăm sóc sau khi phơi nắng. Tưởng Tinh mạnh mẽ gật đầu, như thể rất ngoan ngoãn nghe lời dạy bảo, nhưng thực tế những lời nói ấy vào tai phải lại ra ngay tai trái, chỉ cần không nhắc đến chuyện cô và Trương Tuyết Tề ra ngoài với nhau thì lúc này họ có nói gì cô cũng sẽ gật đầu.
Với đôi mắt sáng ngời và nụ cười trên môi, cô nhìn chằm chằm vào hai “bông hoa” chị em trước mặt, đồng thời vươn tay về phía hộp trái cây trên bàn trà. Chạm vào thứ gì thế này? Ngay sau đó, một quả dâu tây đã chủ động tiến vào lòng bàn tay cô.
Cô kinh ngạc nhìn lại, thì bắt gặp ánh mắt của Trương Tuyết Tề đang ngồi trên chiếc ghế sofa nhỏ. Anh đặt quả dâu tây vào tay cô, còn dùng đầu ngón tay vuốt ve lòng bàn tay cô. Hơi nóng và ngứa, có vẻ như vô tình nhưng lại tràn ngập ý trêu đùa, khiến lòng cô cảm thấy vô cùng ngột ngạt. Sau đó, anh từ từ rút tay lại, lấy cho mình một quả và chậm rãi nhai.
Nhiệt độ trên gò má khó khăn lắm mới biến mất lúc này lại đang từng chút từng chút khôi phục. Tưởng Tinh trừng mắt nhìn anh, muốn dùng ánh mắt của mình để truyền đi thông điệp, nhưng người kia lại như cố tình làm chuyện xấu và không thèm tiếp chiêu, cứ thế vừa ăn vừa lướt điện thoại.
“Tinh Tinh, con đang nhìn gì thế?” Phương Diệu đột ngột hỏi.
Bà Tô bật cười: “Con cứ nhìn A Tề làm gì thế?”
“Con, con không có nhìn cậu ấy.” Tưởng Tinh chột dạ lấp liếm, cô cầm quả dâu tây trong tay lên: “Cậu ấy vừa cướp dâu tây của con, con muốn ăn quả đó, nhưng bị cậu ấy cướp mất rồi.”
“Là cậu ấy không cho con ăn.” Trương Tuyết Tề nhàn nhàn tiếp lời.
Bà Tô liếc nhìn một vòng, rồi nhướng mày: “Con đúng là đồ vô lý, còn nhiều như vậy, vẫn không đủ cho con ăn sao?”
“Tinh Tinh, con đừng lo, để dì bảo bọn họ giao thêm vài thùng đến nhà cho con.” Phương Diệu cứ thế cầm điện thoại lên, bắt đầu bấm bấm gõ gõ, vui vẻ nói: “Dâu này vừa to vừa ngọt, dì đã nói là con sẽ thích mà, để dì bảo bọn họ phần thêm một ít…”
Phương Diệu đang gọi điện thoại. Chú Trương và lão Tưởng thì trò chuyện về công việc kinh doanh. Bà Tô nhàn nhã ăn quýt mà lão Tưởng bóc vỏ đưa cho, bà đưa ngón tay gõ nhẹ lên trán Tưởng Tinh, thỉnh thoảng lại dặn dò cô vài câu.
Về phần Trương Tuyết Tề… Đúng là một kẻ lừa đảo từ đầu tới cuối. Hôm qua thì dỗ dành cô lên núi, hôm nay lại cướp dâu tây của cô.
Chỉ trong vòng vài chục giây, trong đầu Tưởng Tinh đã xuất hiện một loạt hình ảnh cô và Trương Tuyết Tề mâu thuẫn, cãi vã, cuối cùng là chia tay, cô nuốt miếng dâu tây cuối cùng, chết lòng vì anh năm giây, sau đó quyết định cầm trái bóng nhỏ chơi với Doug đang ngoan ngoãn yên tĩnh nằm một bên nghiêng đầu nhìn mọi người.
Doug là người bạn trung thành nhất của cô. Trương Tuyết Tề bất luận là khi làm bạn thân hay là bạn trai thì đều là đồ xấu xa!
Quả bóng nảy ra, Doug khéo léo nhảy lên, cắn lấy nó một cách dễ dàng rồi vẫy đuôi chạy lại.
“Em giỏi thật đó!” Tưởng Tinh tán thưởng nó.
Doug nhảy lên nhảy xuống, tiếp theo là ngồi xổm để đợi chỉ thị, khoé miệng vẫn giữ nguyên tư thế cong cong.
Người đàn ông bình tĩnh trên ghế sofa, ánh mắt không giây phút nào rời khỏi bóng hình cô gái đang mỉm cười kia. Nghe thấy cô nói, anh hơi nhướng mày, như đang nhớ lại điều gì đó, khoé miệng chợt hiện lên một nụ cười khó hiểu.
Sau khi chơi với Doug hơn chục lần, thì phụ huynh lại bàn đến chuyện bữa tối.
“Vậy tối nay sang bên nhà bà ăn nhé?” Người nói là Phương Diệu.
“Đang chuẩn bị rồi.” Bà Tô trả lời.
Lão Tưởng nói: “Tôi và lão Trương ra ngoài một chút, sẽ về trước giờ cơm.”
Chú Trương hỏi: “Có cần mang bánh gato về cho ba quý cô của chúng ta không?”
Dì Phương nói với cô bạn thân của mình: “Mua một chiếc nhỏ nhé? Bánh socola lần trước chúng ta nhìn thấy tại cửa hàng ở đường Dược Hải ấy.”
“Cảm ơn ma mi.” Tưởng Tinh bế Tào Phớ vừa từ đâu xuất hiện lên và ngọt ngào đáp lại.
“Vậy thì đi thôi, chúng ta có hẹn người chiều nay đến nhà làm móng tay.” Bà Tô đứng dậy khỏi ghế sofa, liếc nhìn con gái đang ôm mèo và đùa với chó: “Tưởng Tinh, con ở lại chơi với A Tề hay là về nhà làm móng tay cùng mẹ?”
Cô định thốt lên câu “con không làm móng tay”, nhưng sau một giây suy nghĩ bèn đổi thành: “Con về nhà, con muốn đi ngủ, ra ngoài cả một ngày mệt rồi.”
“Ừm.” Bà Tô quay đầu lại: “A Tề thì sao, có muốn ở nhà nghỉ ngơi một chút không?”
Trương Tuyết Tề nói: “Chiều nay con cũng có việc, sẽ về nhà trước sáu giờ tối ạ.”
Tưởng Tinh thầm chửi rủa trong lòng, anh thì có việc gì để mà làm cơ chứ, sau đó cô cầm điện thoại đang nháy đèn trên ghế sofa lên. Có một vài tin nhắn Wechat, dấu chấm đỏ trên cùng là của Trương Tuyết Tề.
Trương Tuyết Tề: “Sao mặt vẫn đỏ thế?”
Trương Tuyết Tề: “Không biết nói dối, nếu để phát hiện thì ngoan ngoãn công khai cho tớ.”
Trương Tuyết Tề: “Dâu tây không ngọt, tớ muốn ăn cái khác.”
Trương Tuyết Tề: “Không được về, ngủ ở nhà tớ.”
Cô vuốt ngón tay sang phải, xóa hộp thoại của anh. Tốt rồi, yên tĩnh.
“Trương Tuyết Tề, về sớm chút nhé.” Tưởng Tinh đi theo hai cô bạn thân rồi vẫy tay về phía anh: “Tớ đợi cậu về ăn cơm.”
Cô bỏ qua ánh mắt ngày càng lạnh của anh, rồi lại nhiệt tình chào tạm biệt Doug và Tào Phớ, sau đó kéo cửa, chạy lon ton chuồn đi.
……
Cuối cùng, cũng có cơ hội được hít thở trong gian nhỏ hẹp không người, sau khi bình tĩnh trở lại, cô mới phát hiện mình thực sự mệt rồi. Sự kiệt quệ tinh thần do hai đêm thiếu ngủ, cộng với xương khớp nhức mỏi như thể bị tháo rời rồi sắp xếp lại. Tưởng Tinh kéo lê thân xác đi tắm và chào đón lần giật mình thứ hai khi đứng trước gương.
Trên ngực là một mảng lớn những vết trắng đỏ, lấm tấm điểm như những bông hoa nhỏ đang nở. Rõ ràng là trong không gian chật hẹp chỉ có một mình, nhưng cô lại có cảm giác như đang bị bại lộ giữa một nơi thoáng đãng, ánh mắt cẩn thận từ từ lướt nhìn xuống dưới. Eo và đùi đều có những dấu vết tương tự… Bộ đồ ngủ hai dây cô mang vào hoàn toàn chẳng thể mặc nổi, vì chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể thấy rõ.
Trương Tuyết Tề quá mạnh bạo rồi, Tưởng Tinh khẽ cắn môi dưới. Rõ ràng là anh không có kinh nghiệm mà? Tưởng Tinh nhẹ nhàng xoa ngực, nhưng thật sự rất giỏi. Tưởng Tinh xấu hổ che mặt.
….
Không mơ mộng, không tỉnh giấc, cô thoải mái chìm vào giấc ngủ, khi tỉnh dậy thì mặt trời cũng đã lặn. Cả căn phòng yên tĩnh và mờ tối. Tưởng Tinh nhắm mắt lại, vươn hai tay ra khỏi chăn, thoải mái phát ra tiếng, duỗi tay chân rồi vào chế độ lăn lộn trước khi dậy của mình.
Cô lăn từ trái qua phải, sau đó lại trở lại bên trái rồi từ từ mở mắt để thích nghi với thế giới sau khi thức giấc. Vừa mới mở mắt ra, trái tim lập tức đập thình thịch. Hai giây sau khi lấy lại được ý thức, thì nhiệt độ trên mặt cô bắt đầu tăng mạnh.
Trương Tuyết Tề đang ngồi trên chiếc ghế vải hình năm ngón tay [1] bên cạnh đầu giường cô, vẻ mặt trầm tĩnh, ánh mắt dán chặt vào cô.
“Sao cậu lại vào đây?” Tưởng Tinh kéo chăn điều hoà lên che khuất sống mũi, chỉ lộ ra đôi mắt rụt rè.
Trương tuyết Tề cong môi vì động tác thừa này của cô.
“Có gì mà phải che?” Anh nhướng mày.
“Mặc kệ tớ.” Cô quát lại.
Anh không hề thay đổi sắc mặt, nói: “Lúc cậu vừa ngủ say, tớ đã lật chăn ra để tìm hiểu bộ đồ ngủ của cậu, trên dưới đều nhìn cả rồi.”
Cô kêu trời một tiếng, rồi nhảy lên bịt miệng anh lại. Trương tuyết Tề ngả người về phía sau, theo chuyển động của cô, anh nắm lấy cánh tay cô đang vươn ra, kéo mạnh và hoàn toàn không có ý định dừng lại. Tư thế cực kỳ xấu hổ và thẳng thắn. Anh đỡ eo cô, sau khi giảm trọng lực đang lao tới, liền bế cô lên để cô ở tư thế quỳ ngồi trên đùi mình.
Tưởng Tinh gần như lập tức quay đầu nhìn chằm chằm ra phía cửa.
Trương Tuyết Tề rũ mi: “Hôn một cái.”
Cô đặt tay lên ngực anh, quay mặt đi không đồng ý.
“Chúng ta đã bốn tiếng chưa hôn rồi.” Anh ghé sát vào tai cô thì thầm, hơi nóng phả vào da thịt khiến cô có chút ngứa ngáy.
“Vậy phải hôn bốn cái.” Tưởng Tinh nâng cằm lên khẽ ừm, đáp.
Anh sững người một lúc rồi bật cười, nhìn chằm chằm vào đôi môi cô, cúi xuống: “Được, vậy thì hôn bốn cái.”
Ngoài cửa, lầu trên lầu dưới, đều có thể nghe thấy tiếng cười của hai vị phu nhân truyền đến, nhưng bên trong lại vô cùng yêu tĩnh, yên tĩnh đến nỗi bất cứ tiếng động nào gần của cũng là tín hiệu khiến cô đang từ trên mây phải rơi xuống đất.
Sau khi hôn bốn phút, Trương Tuyết Tề mới từ từ thả môi cô ra.
“Đến bốn mươi cái rồi đó.” Anh nở nụ cười không mấy nghiêm túc.
“Cậu mau xuống dưới đi, sao có thể vào đây khi tớ đang ngủ thế?” Cô làm động tác đứng dậy, bất an nói: “Mọi người không phát hiện chứ?”
“Tớ không thể vào phòng cậu sao?” Trương Tuyết Tề cố tình né tránh câu hỏi: “Tớ đã chia một nửa giường có cậu rồi, vậy nên vào phòng cậu thì đã làm sao?”
Tưởng Tinh trừng mắt nhìn anh, chân tay lồm cồm bò lên giường. Cô ngẫm nghĩ, rồi lại giẫm chân trần xuống đất, đẩy anh ra phía ngoài: “Xuống nói là cậu đánh thức tớ dậy rồi, lát nữa tớ sẽ xuống ngay.”
Anh tiến ra phía cửa theo lực đẩy của cô, uể oải quay lại liếc nhìn một cái: “Còn đau không?”
“Cái gì!” Cô hạ thấp giọng, lập tức cau mày. Cái tên mất nết ăn nói không biết lựa lời này.
“Tớ hỏi là cậu còn đau hay không?” Trương Tuyết Tề đúng lý hợp tình đáp: “Bên nhà tớ có thuốc, nếu đau thì…”
Tưởng Tinh nhíu mày, trực tiếp mở cửa, dùng hết sức đẩy anh ra ngoài: “Không đau!”
Anh đứng ở cửa, đôi mắt hơi nhướng lên nhìn cô đầy thích thú, như thể sự đắc ý lớn nhất trong cuộc đời của anh chính là bộ dạng hoảng sợ và thẹn thùng của cô vậy.
Tưởng Tinh không kìm được mà đá vào bắp chân anh một cái. Trước khi đóng của, cô còn nhỏ giọng bực bội nói: “Rất thoải mái là đằng khác!”
……
Nháy mắt, đã đến bữa tối vui vẻ của hai gia đình không phải họ hàng mà còn thân thiết hơn cả người thân thích. Mọi người dùng bữa cùng nhau và chỗ ngồi đã được cố định theo thói quen của họ, vị trí của Tưởng Tinh và Trương Tuyết Tề ở cạnh nhau. Khi còn nhỏ, lão Tưởng sẽ chăm sóc bà Tô, chú Trương chăm sóc Phương Diệu và Trương Tuyết Tề thì chăm sóc cô.
Sau này, khi lên cấp hai, tình bạn thanh mai trúc mã luôn tương trợ lẫn nhau đã biến thành một cuộc chiến trên bàn ăn, cả hai sẽ chẳng ai chịu nhường ai mà tranh giành miếng sườn cuối cùng. Lên đến cấp ba, Trương Tuyết Tề vì quá lười diễn màn tranh giành đồ ăn ấu trĩ với cô, cô rất ham ăn lại là con cưng của cả nhà, nên đương nhiên cái gì ngon sẽ thuộc về cô.
Trước khi mọi người vào chỗ ngồi, Tưởng Tinh đã nhảy đến bên cạnh Phương Diệu, khoác tay bà ấy làm nũng: “Dì ơi, con luôn cảm thấy như đã lâu lắm rồi không được gặp dì vậy, hôm nay con muốn ngồi cạnh dì.”
Chú Trương nở nụ cười dịu dàng, chủ động nhường chỗ còn mình thì sang ngồi cạnh con trai. Trương Tuyết Tề kéo ghế ngồi xuống, như vô tình híp mắt nửa cười nửa không.
“Được, Tinh Tinh ngồi đi con.” Phương Diệu rất yêu Tưởng Tinh, chiều chuộng cô như bảo bối: “Tinh Tinh, dì nói cho con nghe, chú Trương của con mua một chiếc bánh socola rất đẹp, còn cả bánh tiramisu cho con nữa, đợi lát nữa ăn cơm xong chúng ta cùng ăn nhé.”
“Vâng, con muốn ăn hai miếng.” Tưởng Tinh đạt được thành công, liếc nhìn Trương Tuyết Tề, rồi ngồi xuống đối diện anh.
Bà Tô duỗi ngón tay trỏ ra, sau một hồi ngẫm nghĩ lại thu về: “Tôi chỉ ăn nửa miếng thôi.”
Sau đó là bước vào khoảng thời gian trò chuyện trong lúc thưởng thức bữa ăn.
“Tinh Tinh, dì nghe Tô Tô nói con muốn lồng tiếng cho phim truyền hình trên đài phải không?” Phương Diệu đưa ra chủ đề.
Cũng đúng lúc này, Tưởng Tinh bưng bát cơm, chân nhấc nhẹ dưới gầm bàn, móc lấy bắp chân người đàn ông đối diện. Trương Tuyết Tề hoàn toàn bình tĩnh, nhã nhặn lịch sự, dáng vẻ tâm lặng như nước, chẳng thể lay động. Khi cô trả lời, anh bình tĩnh ngước lên nhìn cô.
“Vâng, gần đây con đang bàn việc này với người ta.” Tưởng Tinh đột ngột dừng lại, chớp chớp mắt rồi tiếp tục: “Nếu thuận lợi thì sau kỳ nghỉ ngắn này có thể đến thử việc.”
Cô vừa dứt lời, vành tai liền ửng đỏ, ánh mắt nhìn thẳng về phía đối diện. Trương Tuyết Tề thu chân, kẹp chặt bắp chân đang làm loạn, châm lửa của cô.
“Lần đi du lịch ở sơn trang này, dì có gặp một người bạn học cũ, con trai của bà ấy đang làm việc tại đài truyền hình đó.” Phương Diệu đầy mong đợi hỏi: “Còn là bạn cấp ba của hai con, cùng khóa, tên là Hứa Thư Trạch, con có quen không?”
Hứa Thư Trạch. Thật là trùng hợp! Nhắc đến anh ta, vậy thì phải nhớ lại thời kỳ thầm yêu còn chưa kịp chớm nở đã héo tàn của cô rồi.
Tưởng Tinh như suy tư điều gì đó, liếc nhìn Trương Tuyết Tề, lại phát hiện anh không còn phớt lờ ánh mắt của cô nữa, mà dường như đang lạnh nhạt nhìn cô.
Cô nhìn Trương Tuyết Tề, chỉ một thoáng, ánh mắt liền cong lên: “Quen ạ, có một năm trường tổ chức cuộc thi liên hoan văn nghệ cho top mười ca sĩ, con xếp thứ tư, còn cậu ta đứng thứ nhất.”
“Dì đã lấy Wechat của cậu ta rồi, còn có muốn kết bạn không?” Phương Diệu vui mừng vỗ tay: “Hơn nữa dì cũng đã hỏi rồi, cậu ta vẫn còn đang độc thân.”
“Được ạ.” Tưởng Tinh mỉm cười, đáp lại từng câu.
Phương châm của Tưởng Tinh:
Cuộc đời quá ngắn ngủi, mỗi ngày cần kiên trì làm ba việc: Cho mèo ăn, dắt chó đi dạo và chọc tức Trương Tuyết Tề.
Ấy là nếu như cô có thể thuận lợi thực hiện.
….
Bánh mới ăn được một nửa, Trương Tuyết Tề lại đột ngột ra về với lý do đã đến giờ dắt chó đi dạo.
Bà Tô thẳng thắn ra lệnh: “Để Tưởng Tinh đi cùng con, dắt chó đi dạo xong thì lại đến nhà dì nhé, buổi tối còn có đồ ăn đêm.”
Tưởng Tinh cảm thấy không ổn: “Con vẫn chưa ăn xong mà.”
“Cầm theo một hộp nhỏ đi, dắt chó đi dạo lâu có thể sẽ đói đó.” Phương Diệu mỉm cười đề xuất.
Tưởng Tinh đờ đẫn đáp lại, đứng dậy cầm theo hộp rồi đi về phía cửa.