Thiệu Từ Tâm bỗng nhiên không quá hiểu rõ ý tứ câu nói kia của Ôn Chi Hàn.
Nghe giống như là có ẩn ý, cất giấu thiên ngôn vạn ngữ, nhưng ngữ khí Ôn Chi Hàn lại trước sau như một, làm người hoảng hốt, cho rằng những cái đó chỉ là ảo giác.
"Chị là đang..."
Thiệu Từ Tâm ý đồ nghiền ngẫm tâm tư cô.
"Nói về chức nghiệp của chị?"
Nàng hiện tại không nghĩ ra được giải thích khác.
Ôn Chi Hàn nhìn nàng nhẹ nhăn mày cùng ánh mắt tò mò, thần sắc bất biến, vẫn như cũ bình tĩnh, ôn ôn nhu nhu, rồi sau đó nhẹ nhàng mà gật đầu một cái.
Cô không có phủ nhận cái đáp án này.
Thiệu Từ Tâm hoàn toàn hiểu rõ.
Nàng nhớ lại kịch bản phim, vai chính cuối cùng đều sẽ yêu đương.
Nàng nói nàng là vai chính, mà Ôn Chi Hàn lại nói chính mình không phải, cái này còn không phải là đang phủi sạch quan hệ, phân rõ giới hạn sao!
Tuyệt đối không yêu đương sao, hiểu hiểu hiểu.
"Chị yên tâm." Thiệu Từ Tâm đáng tin cậy mà nói: "Em có thể hiểu được."
"Đi thôi đi thôi, về nhà, có gió rồi, lạnh."
Vừa nói xong, trước mắt bỗng có một bàn tay duỗi đến, ngón áp út còn mang nhẫn cưới các nàng chọn lựa.
Thiệu Từ Tâm tầm mắt giảo hoạt chuyển qua Ôn Chi Hàn.
Chỉ thấy Ôn Chi Hàn ôn hòa mà cười: "Gót giày của em cao như vậy, chị dắt em đi."
Thiệu Từ Tâm không có nghĩ nhiều, đem tay đặt vào tay cô.
"Cảm ơn Ôn tổng."
Ôn Chi Hàn mỉm cười: "Không khách khí."
Hai tay nắm lấy nhau, không có độ ấm gì cả.
Ôn Chi Hàn nói: "Tay em lại lạnh rồi, trở về phải nhớ giữ ấm."
Thiệu Từ Tâm cũng có qua có lại, nói: "Thời tiết lạnh, tay của em đương nhiên sẽ lạnh rồi. Tay của chị cũng thực lạnh, trở về cũng phải nhớ rõ giữ ấm."
Thiệu Từ Tâm gật gật đầu, đem một cái tay khác để vào trong túi, cùng cô sóng vai đi.
Tiếng giày mặt đi trên đường nhỏ phát ra hết đợt này đến đợt khác, bằng phẳng lại có quy luật.
Đèn đường chiếu vào trên người cả hai, dường như trong vô hình đánh tan khoảng cách giữa các nàng, lại thêm vài phần thân cận.
Các nàng tựa như một đôi tình nhân vừa mới hẹn hò, hoặc là giống một đôi vợ vợ ngọt ngào vừa mới cưới.
"Chị có cảm thấy chúng ta trở nên thân cận một chút không?" Thiệu Từ Tâm đột nhiên mở miệng, đánh vỡ phiến yên lặng này.
Có lẽ là từ khi Ôn Chi Hàn đưa cho nàng nước ấm, trong nháy mắt kia đã bắt đầu, hoặc có lẽ là một khắc kia Ôn Chi Hàn chủ động dắt nàng, quan hệ giữa hai nàng, dường như đột nhiên trở nên không có khách khách khí khí như lúc trước.
Không thể xem là bằng hữu, nhưng so với người xa lạ thì gần hơn chút...
"Ừm." Ôn Chi Hàn trả lời.
Thiệu Từ Tâm nhìn nhìn cô, lại nhìn nhìn tay hai người đang nắm lấy nhau.
Thấy cô không có buông tay chính mình ra, dục vọng nói chuyện với nhau đều theo đó mà bành trướng một chút.
Dọc theo đường đi không nói lời nào thì rất nhàm chán á, nàng không thích nhàm chán, bắt đầu lớn mật mà tìm lời để nói.
Ôn Chi Hàn tính tình rất tốt, kiên nhẫn một câu một câu đáp lại.
"Ôn Chi Hàn, chúng ta đang dắt tay."
"Ừm, cho nên?"
"Lần này chị như thế nào không có thẹn thùng nha?"
"......"
"Em cảm thấy thời điểm chị thẹn thùng có một chút đáng yêu."
Ôn Chi Hàn nghe vậy cười khẽ, ý cười treo ở bên môi, thật lâu không tiêu tan.
Thiệu Từ Tâm thấy thế, không thể hiểu được mà cũng cười theo.
Dọc theo đường đi, hai người thập phần hài hòa, mãi cho đến cửa tiểu khu Thiệu Từ Tâm ở mới tách ra.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!