Hết thảy chuyện này tuy rằng đã nghe qua, nhưng tinh thần vẫn có chút loạn, đã sớm vượt qua phạm vi khoa học có thể giải thích, nhưng có lẽ đây là vận mệnh đã an bài.
Cô ta mất đi Thiệu Từ Tâm, ông trời thương hại, vì thế lại cho cô ta một cơ hội cùng Thiệu Từ Tâm tương phùng.
Cho nên, cô ta trọng sinh.
Sau khi trọng sinh, vừa lúc có Bạch Nhụy, vị bằng hữu này đem sự tình lúc trước phát sinh hoàn hoàn chỉnh chỉnh mà giải thích cho cô ta, để cô ta kịp thời load lại não.
Tuy rằng Bạch Nhụy nhìn Ôn Úc như tên uống say đến người thân cũng không nhận ra.
Bất quá, lúc sau nghe xong, cô ta không hiểu.
Thiệu Từ Tâm như thế nào sẽ thành chị dâu của mình?
Ấn theo thời gian phát triển mà tính, lúc này Thiệu Từ Tâm rõ ràng là vị hôn thê của mình mới đúng.
Càng khó lý giải chính là, Thiệu Từ Tâm như thế nào sẽ chủ động cùng mình đề nghị chia tay? Nàng ấy rõ ràng thích mình như vậy??
Cô ta lâm vào trầm tư, im lặng không nói.
Bạch Nhụy thấy thế, giơ tay vỗ vỗ bả vai cô ta, xuất phát từ tình nghĩa bạn bè mà an ủi một chút: "Đừng nghĩ nhiều như vậy, thế sự như một ván cờ, nhân sinh chính là nhiều lần phát triển ngoài ý muốn như vậy đó. Nếu bỏ lỡ, vậy để nó qua đi, đừng lúc nào cũng sống trong quá khứ, không thú vị chút nào đâu."
"Chạy nhanh rời giường ăn cơm, tớ đi ra ngoài trước."
Ôn Úc ánh mắt hơi hơi sáng lên.
Bạch Nhụy không biết, lời nói của cô đã cho Ôn Úc dẫn dắt cực lớn.
Đúng vậy, thế sự như ván cờ, nhân sinh phát triển vĩnh viễn không thể khống chế.
Thí dụ như Thiệu Từ Tâm rời đi, thí dụ như cô ta trọng sinh.
Nếu vô pháp khống chế, vậy thì không cần thiết cưỡng cầu mọi việc phải phát sinh như trước.
Hơn nữa hiện giờ Thiệu Từ Tâm cùng mình đưa ra đề nghị chia tay, có lẽ đúng là ông trời đối với mình khảo nghiệm đây mà.
Cô ta từ trước đối với Thiệu Từ Tâm không tốt như vậy, đời này cũng nên trả lại.
Trước khổ sau ngọt, hiện tại đến phiên mình đem tấm chân tình cho Thiệu Từ Tâm nhìn, đến phiên mình đuổi theo nàng ấy rồi.
Sau khi nghĩ kỹ, Ôn Úc lấy lại sĩ khí, tìm được di động của mình chuẩn bị gửi tin nhắn cho Thiệu Từ Tâm.
Thiệu Từ Tâm là bởi vì Thiệu gia gặp nạn mới đáp ứng liên hôn, cho nên quan hệ giữa Thiệu Từ Tâm cùng Ôn Chi Hàn căn bản là không có khả năng có tình cảm, hôn nhân các nàng cũng sẽ không hạnh phúc.
Mình không muốn lại khiến cho Từ Tâm có một đoạn hôn nhân bất hạnh.
Mình muốn cùng nàng ấy nối lại tình xưa.
Mình phải thật quý trọng nàng ấy, cho nàng ấy tất cả những thứ tốt nhất trên thế giới.
Chỉ cần nàng ấy nguyện ý, mình cũng có thể chờ nàng ấy ly hôn, chờ một năm nào đó, chờ nàng ấy cùng chính mình một lần nữa bắt đầu.
Tràn ngập chờ mong mà mở WeChat.
Kết quả lịch sử trò chuyện trống rỗng.
Ôn Úc: "?"
À, nhớ rồi, mình có thói quen tùy tay xoá lịch sử trò chuyện.
Cô ta bắt đầu hận tay của mình tiện, nếu không cũng có thể nhìn nhìn lại lịch sử trò chuyện trước kia nha!
Đầu ngón tay dừng lại trên màn hình.
Vừa nhớ tới Thiệu Từ Tâm vẫn còn sống, còn có độ ấm, tâm của cô ta liền ngăn không được thình thịch gia tốc.
— xin lỗi Từ Tâm, từ trước là tôi có mắt không tròng, lần này đến lượt tôi tới quý trọng em.
Gõ hai chữ "Từ Tâm", cõi lòng đầu hy vọng mà mở ra.
Cơ hồ là trong một cái chớp mắt, WeChat liền cho cô ta phản ứng.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!