Không Nghĩ Tới Đi

Chương 25: 25


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Thiệu Từ Tâm không dám tin tưởng mà nhìn chằm chằm Ôn Úc.

Nếu như theo phát triển của đời trước, người cùng nàng kết hôn đích thật hẳn là chị ta mà không phải Ôn Chi Hàn.

Cho nên lời này của chị ta cũng là ý này sao?

Chẳng lẽ chị ta thật sự cũng trọng sinh?!

Ôn Úc sau khi nói ra câu kia liền ý thức được không ổn.

Bản thân mình là trọng sinh, nhưng Thiệu Từ Tâm lại không phải, hơn nữa chuyện này chung quy không phải việc nhỏ, nếu nói cho Thiệu Từ Tâm cũng chưa chắc tin tưởng.

Huống chi, đời trước phát sinh những sự tình đó..... Cô ta điên rồi mới có thể thẳng thắn nói ra cho Thiệu Từ Tâm, điên rồi mới có thể đem ấn tượng trong lòng Thiệu Từ Tâm sai càng thêm sai!

Cô ta bắt đầu tìm cớ lừa gạt lấp liếm, cái khó ló cái khôn nói: "Ý của tôi là...... Là nói nếu tôi có thể sớm một chút biết sai, em liền sẽ không cùng Ôn Chi Hàn kết hôn!"

Thiệu Từ Tâm nhăn mày lại.

— thiệt hay giả, chị ta thật sự có ý này? Sao mình cảm giác có điểm quái quái nhỉ?

Cái cớ này thực tốt, Ôn Úc tức khắc cảm giác chính mình được cứu rồi, liền theo cái cớ này tiếp tục vì chính mình vãn hồi: "Từ Tâm, nếu tôi có thể sớm một chút biết sai, chúng ta liền sẽ không chia tay, em cũng sẽ không gả cho người mình không thích."

"Thực xin lỗi, Từ Tâm, là tôi tỉnh ngộ quá muộn."

Đúng vậy, quá muộn.

Nếu có thể trọng sinh sớm một chút, là có thể ở nơi chiến thắng mà điều khiển hết mọi việc trong lòng bàn tay, mà không phải kết quả hiện tại, càng không cần bị ép buộc kêu Thiệu Từ Tâm là "chị dâu"!

Ông trời cho cơ hội, tốt nhưng lại không tốt lắm.

Thiệu Từ Tâm nghe vậy, lạnh lùng mà khẽ động khóe miệng.

Cùng người mình không thích kết hôn thì lại làm sao?

Đời trước nàng cùng người mình thích kết hôn, đổi lại kết quả là cái gì?

Nàng cùng Ôn Chi Hàn là không có tình cảm, nhưng Ôn Chi Hàn ít nhất thiện lương ôn nhu, tinh tế tỉ mỉ, đối với nàng cũng rất tốt.

Ngu ngốc cũng biết nên chọn như thế nào.

"Cô tỉnh ngộ sớm hay muộn đâu có liên quan tới tôi? Tôi thế nhưng cảm thấy rất may mắn cùng cô chia tay đấy, bằng không tôi như thế nào có cơ hội cùng Chi Hàn ở bên nhau?

"Tuy rằng cô chẳng ra gì, nhưng chị gái của cô là đặc biệt vô cùng xịn."

Thiệu Từ Tâm nói chuyện kẹp dao giấu kiếm, thập phần không khách khí.

"......"

Ôn Úc hôm nay cũng là mở mang tầm mắt.

Cô ta trước nay cũng không biết Thiệu Từ Tâm nóng giận, nguyên lai là cái dạng này.

Hùng hổ doạ người, khó có thể đến gần, giống như con nhím.

Nhưng cô ta lại có thể làm gì đây?

Là cô ta làm sai trước, là cô ta chân đạp hai thuyền, cô ta chỉ có thể dỗ nàng thật tốt.

"Từ Tâm, thực xin lỗi, tôi thật sự biết sai rồi, em đừng nóng giận được không?"

Thiệu Từ Tâm cảm thấy đầu óc người này bị úng nước: "Tức giận hay không thì thế nào? Tôi đã kết hôn, là người đã có gia đình, là vợ của chị cô, muốn cơ hội cùng tôi, Ôn Úc cô bị điên hay là điên rồi?"

Đối với việc Thiệu Từ Tâm cùng người khác kết hôn này, Ôn Úc như cũ vẫn không thể tiếp thu.

Cô ta luôn hy vọng, tình yêu thuộc về chính mình đều phải ở bên người mình, đều thuộc về mình.

Cô ta không nghĩ tới có rồi còn mất đi, cũng không nghĩ tới người yêu mình nhất trên thế giới này là Thiệu Từ Tâm chứ không phải Điền Gia Hà, càng không nghĩ tới Thiệu Từ Tâm cùng Ôn Chi Hàn sẽ có một ngày kết hôn với nhau.

Không nên như vậy.

Cũng không thể như vậy.

Người Thiệu Từ Tâm thích rõ ràng là Ôn Úc tôi.

Cô ta giống đứa con nít ấu trĩ không hiểu chuyện, không thể khuyên chính mình, bướng bỉnh mà muốn mang lại hạnh phúc cho Thiệu Từ Tâm.

Cô ta tin tưởng vận mệnh đều có an bài, nếu cô ta không thể mang lại hạnh phúc cho Thiệu Từ Tâm, ông trời lại vì sao phải khiến cho cô ta trọng sinh chứ?

Cô ta cũng không tin Thiệu Từ Tâm đối với Ôn Chi Hàn là nhất kiến chung tình, tình nguyện tin các nàng chỉ là giao dịch thương nghiệp mà thôi.

Còn nữa, Thiệu Từ Tâm đời trước đã ăn khổ vì kết hôn cùng người không thích mình, làm một người đã từng thương tổn nàng, cô ta áy náy cũng như không đành lòng để nàng lại giẫm lên vết xe đổ.

"Từ Tâm," Ôn Úc nói, "Kết hôn cùng người mà em không thích chỉ đổi lấy kết quả không hạnh phúc, tôi thích em, tôi muốn bồi thường em, chúng ta quay lại được không?

"Chỉ cần em nguyện ý, tôi còn có thể chờ em ly hôn."

Thiệu Từ Tâm nhìn cô ta với dáng vẻ "Cứu người trong biển khổ" liền cảm thấy buồn cười.

"Tôi thấy là Ôn Úc cô thật sự điên rồi."

"Cô dựa vào cái gì cảm thấy tôi sẽ tự chọc hai mắt mình một lần nữa cùng cô ở bên nhau, lại dựa vào cái gì cảm thấy tôi không thích Chi Hàn?

"Mà cho dù, ngay cả khi tôi tìm người không có tình cảm để kết hôn, thì liên quan gì đến cô?"

"Đương nhiên liên quan đến tôi!"

Bị chọc trúng chỗ đau đời trước, gương mặt xinh đẹp của Ôn Úc đột nhiên tràn ngập vô thố cùng nôn nóng.

Cô ta nóng lòng hướng Thiệu Từ Tâm chứng minh chính mình muốn sửa sai, chỉ là Thiệu Từ Tâm không muốn nhìn.

Mà cô ta lại không thể thẳng thắn mà nói ra chuyện mình trọng sinh, hiện tại nếu nói cho Thiệu Từ Tâm, nàng khẳng định sẽ tức giận mà cảm thấy cô ta đang nói dối gạt người.

Nghĩ tới nghĩ lui, cô ta chỉ có thâm tình chân thành mà nói một câu: "Hôn nhân không có cơ sở tình cảm sẽ không hạnh phúc, mà hiện tại tôi so bất luận kẻ nào đều hy vọng em được hạnh phúc, em có thể hiểu không? Từ Tâm."

Thiệu Từ Tâm đương nhiên hiểu, hiểu đến không thể nào hiểu hơn

Cho nên nàng hiện tại rất hạnh phúc.

Không dính đến tình yêu, cái rắm gì cũng sẽ không thể lại tổn thương nàng.

Nhưng nàng thật sự không thích nghe thấy Ôn Úc đối với nàng nói hai chữ "hiểu không" này.

Ôn Chi Hàn nói lời này, nàng cảm thấy ôn nhu, cảm thấy hợp lý.

Ôn Úc nói lời này, nàng cũng chỉ biết nhớ tới hiện trường ngoại tình của đời trước, cô ta đúng lý hợp tình, mà nắm tay người khác ân ái trước mặt nàng!

Vừa nhớ tới việc này, cả người nàng chỗ nào cũng không thoải mái, giống có cây kim ở trong lòng đâm đâm chọt chọt, không nhổ liền không thoải mái.

Mà biện pháp nhổ, chính là đem cây kim này trả lại cho Ôn Úc.

Nếu cô ta không tin nàng cùng Ôn Chi Hàn "Tình đầu ý hợp", vậy nàng sẽ khiến cho cô ta tin, diễn thì phải diễn cho trót!

Thiệu Từ Tâm khoanh tay trước ngực, đè nén tức giận trong lòng, cười tủm tỉm đánh trả nói: "Cô em vợ, cô khỏi lo lắng, tôi rất hạnh phúc, sau khi gặp được Chi Hàn, tôi cảm thấy tồi so với bất luận kẻ nào đều phải hạnh phúc hơn ấy chứ."

"Mặc kệ cô có tin hay không, chúng tôi là hai người yêu nhau chân chính, là tình đầu ý hợp, tôi thích chị ấy thích đến mức một hồi không thấy, liền sẽ phá lệ nhớ chị ấy."

Ôn Úc: "......"

Sao cô ta cảm thấy mức độ tin cậy của lời nói này sao lại thấp như vậy?

Thiệu Từ Tâm mới mặc kệ Ôn Úc biểu tình như thế nào, trở tay liền móc ra hình tượng nhân vật "Yêu Ôn Chi Hàn, yêu đến thở không nổi", tận chức tận trách diễn hết màn.

Nàng che lại ngực, rũ mắt nhíu mày, một bộ dáng khó thở.

Ôn Úc bị biến cố đột ngột này dọa tới rồi, vội vàng hỏi: "Em làm sao vậy, không có việc gì chứ??"

Thiệu Từ Tâm linh xảo mà tránh đi cái tay cô ta đưa qua, nhìn như không thấy, mở miệng nói: "Có việc."

"Không thấy Ôn Chi Hàn, tôi sắp chết rồi."

Ôn Úc: "......?"

Từ từ......

Thiệu Từ Tâm hoàn toàn không cho cô ta cơ hội phản ứng, diễn đến càng nhập tâm: "Cô sẽ không hiểu, tôi yêu chị ấy, chị ấy chính là dưỡng khí của tôi, không có chị ấy, tôi lập tức không thở nổi."

Ôn Úc xen mồm một câu, chờ mong hỏi: "Trước kia em cũng cảm thấy tôi là dưỡng khí?"

Thiệu Từ Tâm một giây đứng đắn: "An tĩnh chút đi cô gái, là một luồng khí thải không được tự tiện nâng giá chính mình."

Bạn đang đọc bộ truyện Không Nghĩ Tới Đi tại truyen35.shop

Ôn Úc: "......"

Con nhím có lẽ cũng không có đâm người như nàng.

Thiệu Từ Tâm quay người đi, giơ tay đỡ tường, vẻ mặt buồn rầu: "Đáng chết, sao chị ấy lại gọi điện thoại lâu như vậy? Tiểu Điềm Điềm của chị bởi vì không nhìn thấy chị mà sắp thở không nổi rồi nè!"

"Không cùng cô nhiều lời, tôi muốn đi tìm chị ấy tiến hành cung cấp oxy."

Thanh âm chất chứa tình cảm phong phú, tứ chi không một động tác thừa, phảng phất đây là sân khấu kịch.

Ôn Úc làm một người xem duy nhất, xem đến vạn phần vô ngữ.

Cô ta trước kia như thế nào không phát hiện nàng cũng ngầm diễn xuất như vậy?

"Từ Tâm."

Một thanh âm quen thuộc khác đột ngột vang lên.

Thiệu Từ Tâm lập tức thu liễm biểu tình, cùng Ôn Úc đồng thời hướng cửa ban công nhìn lại.

Chỉ thấy Ôn Chi Hàn khóe môi mang ý cười mà đi lên ban công, hiển nhiên cũng nghe thấy được những lời nói buồn nôn đến cực điểm ấy của Thiệu Từ Tâm.

"Tiểu Điềm Điềm của chị thiếu oxy sao?" Ôn Chi Hàn phối hợp mà cười hỏi một câu như vậy.

Rất kỳ quái, lời này dùng giọng điệu ôn ôn nhu nhu nói ra, nghe tới tựa như đang dỗ con nít, vừa dễ nghe lại không biệt nữu.

Thiệu Từ Tâm làm một người da mặt dày, đương nhiên sẽ không vì lời nói mình từng nói qua mà cảm thấy thẹn.

Hiện tại đương sự cũng tới, vậy thì sao nàng có thể sẽ bỏ qua cái cơ hội trình diễn show ân ái này!

Vì thế nàng ngay lập tức dính lên!

Ôn Chi Hàn đột nhiên bị ôm, eo gắt gao bị ôm, thân mình lung lay một chút, ngược lại cũng không phản kháng, mặc nàng tùy tâm sở dục.

Thiệu Từ Tâm dùng cả người cùng Bồ Tát dán dán, cố gắng chọc tức tra nữ, nói chuyện thanh âm càng nũng nịu ngọt ngọt: "Đúng vậy nha, Tiểu Điềm Điềm của chị thiếu oxy, người ta cần chị ôm ấp hôn hít mới có thể khoẻ được"

À, buồn cười ghê, cái loại lời kịch làm nũng này, Thiệu Từ Tâm nàng còn không phải hạ bút thành văn ư?

Hôm nay nàng chính là tiểu bảo bối, tiểu cục cưng của Ôn Chi Hàn, Thiên Vương lão tử có tới cũng không thay đổi được!

Ôn Úc hôm nay tin thì tin, không tin cũng phải tin!

Ôn Úc lại không ăn cái chiêu này, cô ta không tin Ôn Chi Hàn sẽ hôn Thiệu Từ Tâm, ở trong mắt cô ta, hai người này bất quá gặp dịp thì chơi.

Hành vi của Thiệu Từ Tâm ngược lại làm cô ta càng thêm kiên định, nàng là đang lợi dụng Ôn Chi Hàn trả thù, kích thích suy nghĩ của cô ta.

Sau đó cô ta liền thấy Ôn Chi Hàn rũ mắt hôn Thiệu Từ Tâm một chút.

Ở trên gò má.

Một động tác rất ôn nhu.

Ôn Úc ngây ngẩn cả người.

Sự tình phát triển đột ngột quá.

Cô ta cảm giác mặt mình giống như bị người đánh một cái tát, rất đau.

Thiệu Từ Tâm cũng ngây ngẩn cả người.

Đây là một cái hôn thực mềm nhẹ cũng thực ngắn ngủi, như chuồn chuồn lướt nước, chỉ lướt qua giây lát.

Nhưng nàng căn bản không nghĩ tới Ôn Chi Hàn thật sự sẽ hôn nàng, đó chỉ là nàng kiêu ngạo thuận miệng rải một câu, đơn thuần mà nghĩ ôm một chút, sờ sờ đầu cũng có thể!

Bồ Tát ngài ngược lại cũng không cần phối hợp đến cẩn thận như thế!!

Ở đây ba người, hai người ngơ ngẩn, một người thong dong.

Tiếp theo Ôn Úc tầm mắt thực mau tụ tập trên người Thiệu Từ Tâm, chân mày một nhíu, mục hàm đánh giá, cặp mắt kia phảng phất đang hỏi: Em sững sờ cái gì?

Đúng vậy, nàng sững sờ cái gì, nàng không phải Tiểu Điềm Điềm của Ôn Chi Hàn sao?

Tiểu Điềm Điềm như thế nào được hôn lại phản ứng như thế chứ!

Đại não bay nhanh xử lý tầng tin tức này, Thiệu Từ Tâm lập tức làm ra phản ứng, quay đầu nhìn về phía Ôn Chi Hàn, căng da đầu, nghiêm trang, mạnh mẽ nói: "Trời ạ, thấy ghét quá à, ngày thường chị đều hôn môi người ta, hôm nay như thế nào liền sửa lại hôn má? Hại người ta phản ứng không kịp."

Ôn Chi Hàn nhìn Ôn Úc liếc mắt một cái, quay đầu ở Thiệu Từ Tâm bên tai thấp giọng nói: "Ngượng ngùng."

Nói nhỏ như gió khe khẽ, hơi thở ấm áp thổi đến tai Thiệu Từ Tâm, mạc danh có chút phát ngứa.

Nàng tầm mắt lơ đãng đảo qua đôi tai Ôn Chi Hàn.

— tốt lắm, nhìn ra được ngượng ngùng.

Thiệu Từ Tâm tiếp theo liếc mắt nhìn Ôn Úc, phát hiện đối phương còn đang khiếp sợ, trong lòng một trận sảng khoái.

Thu phục, hôm nay diễn tới đây là được rồi, nên tan họp về nhà, nếu không, diễn tiếp lại muốn xảy ra chuyện!

Nàng lập tức ôm cánh tay Ôn Chi Hàn, lôi kéo cô cùng nhau rời đi.

Trò hay tan cuộc, náo nhiệt thối lui, Ôn Úc đứng tại chỗ hỗn loạn.

Cô ta như thế nào cảm giác, Thiệu Từ Tâm vừa mới không phải bởi vì không quen nên không phản ứng kịp, mà thật sự là không phản ứng kịp chính mình bị hôn......

...

Thiệu Từ Tâm cùng vợ chồng Ôn Hành Vân từ biệt, lên xe về nhà.

Ngồi ở ghế sau, hồi tưởng chuyện vừa rồi, Ôn Chi Hàn tự tiện thêm diễn, thế nhưng có thể đánh trả Ôn Úc, làm nàng càng thêm ấn tượng khắc sâu.

Nàng thật sự không nghĩ tới Ôn Chi Hàn sẽ phối hợp đến mức này, không nghĩ tới Ôn Chi Hàn cư nhiên còn sẽ cho mình thêm phân cảnh thân mật!

Lấy di động ra.

Đầu ngón tay ở trên màn hình điên cuồng gõ.

Kết quả, gõ lại xóa, xóa lại gõ, không có một câu nào thành công gửi đi.

Nàng cảm thấy không ổn.

Bất luận là nói "Chị tự tiện thêm phân cảnh thân mật quấy rầy tiết tấu của em", hay là hỏi "Chị như thế nào lại hôn em" cũng không được.

Những lời này nghe tới rất giống chỉ trích, mà Ôn Chi Hàn rõ ràng chỉ là đơn thuần phối hợp lời kịch của nàng nói trước đó mà thôi.

Hơn nữa, chỉ là hôn má mà thôi, lại không có gì......

Dục vọng gõ chữ nháy mắt tiêu tán, nàng chậm rãi buông di động.

Kết quả giây tiếp theo nàng liền thu được Ôn Chi Hàn chủ động gửi tới tin nhắn.

[ Ôn tổng ]: Xin lỗi, vừa mới hôn em

[ Ôn tổng ]: Em sẽ không để ý đi?

Thiệu Từ Tâm nhìn tin nhắn, cảm giác vị Bồ Tát này thật là thiện lương, trong lòng thập phần cảm khái.

Lời kịch rõ ràng là nàng nói ra trước, kết quả cô chỉ là phối hợp diễn lại đang xin lỗi, này tính là chuyện gì?

Hơn nữa cẩn thận ngẫm lại, nàng tựa hồ cũng không ngại bị cô hôn.

Bồ Tát ngây thơ, tứ chi tiếp xúc mặt liền đỏ, hôn cái má cũng sẽ lỗ tai hồng, phản ứng đáng yêu như vậy, nàng không ngại xem thêm vài lần.

Hơn nữa, ai sẽ cự tuyệt bị chị gái xinh đẹp hôn hôn chứ!

[ Thiệu Từ Tâm ]: Không ngại

[ Thiệu Từ Tâm ]: Ôn tổng của chúng ta muốn hôn như thế nào đều được

[ Ôn tổng ]: Thật sự?

[ Ôn tổng ]: Nhưng chị vừa mới thấy em ngây ngẩn cả người, giống như thực ngoài ý muốn

[ Thiệu Từ Tâm ]:......

[ Thiệu Từ Tâm ]: Thật không dám giấu giếm, đó là bởi vì em không nghĩ tới chị thật sự sẽ hôn em, em còn tưởng rằng chị sẽ tượng trưng mà ôm em một cái, sau đó thì hết rồi …

Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Không Nghĩ Tới Đi, truyện Không Nghĩ Tới Đi , đọc truyện Không Nghĩ Tới Đi full , Không Nghĩ Tới Đi full , Không Nghĩ Tới Đi chương mới


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Back To Top