Cô ta đã từng cho rằng sẽ không ai có thể đả động trái tim của Ôn Chi Hàn, tuy rằng cô ta vẫn kiên trì thích cô, theo đuổi cô.
Mà hiện tại, cô ta kiên trì, quật cường, không muốn thừa nhận hết thảy đều sụp đổ dưới lời thổ lộ cõi lòng đầy chắc chắn cùng trấn tĩnh của Ôn Chi Hàn.
"Thiệu Từ Tâm cô ta đến tột cùng có chỗ nào tốt?"
Trần Tố Linh nhịn không được hỏi ra miệng.
Sự khó chịu là không cam lòng tích tụ càng nhiều ngấm ngầm quấy nhiễu
trong lòng, khiến cô ta bất giác đem bản thân cùng Thiệu Từ Tâm ra so
sánh, xem bản thân đến tột cùng là ở điểm nào không bằng Thiệu Từ Tâm.
Ôn Chi Hàn nghe vậy, ôn hòa mà cười cười.
"Không có gì để so sánh, chính là tình yêu đã đúc kết nên điều 'tốt nhất'
trong mắt chúng ta, chứ không phải bởi vì gặp được 'tốt nhất' mới sinh
ra tình yêu."
"Tôi yêu em ấy, cho nên tất cả mọi thứ thuộc về em
ấy tôi đều cảm thấy tốt nhất, đáng yêu nhất trên thế gian này, cô hiểu
không?"
Có lẽ ở trong mắt người khác, Thiệu Từ Tâm không phải là
người bạn đời tốt nhất trên thế giới, nhưng điều này cũng chả liên quan
gì đến cô cả.
Bởi vì, cho dù Thiệu Từ Tâm có là một người tầm
thường đi chăng nữa, thì ngay từ khi trái tim cô bắt đầu rung động, nàng đã là sự tồn tại số một trên thế gian này đối với cô rồi.
"......"
Trần Tố Linh im lặng không nói chuyện.
Cô ta đã không biết nên nói cái gì.
Ôn Chi Hàn lý trí, ôn nhu lại tỉnh táo, cô vĩnh viễn đều rõ chính mình đang làm cái gì, không cần bất luận kẻ nào nhắc nhở.
Cô có thể không yêu bất luận kẻ nào, nhưng khi cô đã yêu một người, tình
yêu mà cô dành cho người kia sẽ là bất khả xâm phạm, không thể bị ngoại
vật ăn mòn, tràn ngập cảm giác an toàn khiến người khác đố kỵ.
Trong khoảnh khắc này, Trần Tố Linh đối với nữ nhân chiếm hữu tình yêu của cô chỉ cảm thấy ghen ghét cùng hâm mộ.
"Chị hiểu ý của em" Trần Tố Linh cười đến thực miễn cưỡng, "Chị không có gì
để nói, chỉ có thể chúc phúc Ôn tổng được như ý nguyện."
"Cảm ơn." Ôn Chi Hàn khiêm tốn đáp lễ.
Cô cùng Thiệu Từ Tâm...... Miễn cưỡng xem là được như ý nguyện đi.
Cùng người mình thích không thể ở bên nhau thì thôi đi, đằng này còn bị giữ
khoảng cách, khách khách khí khí, ngay cả bạn bè cũng không phải.
Cô ta cũng quá thất bại!
Ôn Chi Hàn điềm tĩnh mà đem tóc dài vén ra sau tai, ngược lại mở miệng
nói: "Từ Tâm cùng công ty của cô còn một cuộc phỏng vấn, hy vọng Trần
tổng không làm khó em ấy."
Trần Tố Linh nhìn chằm chằm cô: "Em cảm thấy chị sẽ làm như vậy?"
Ôn Chi Hàn mỉm cười cười nói: "Việc này thì tôi cũng không rõ ràng, tôi
chỉ biết trong lúc em ấy công tác, cô đã nhìn chằm chằm em ấy mà không
có bất kì lý do chính đáng nào cả, khiến em ấy bối rối, chuyện này cũng
không thỏa đáng."
Trần Tố Linh: "......"
Cô ta dời đi tầm mắt, vừa chột dạ lại cảm thấy buồn cười.
"Chị không có ý gì khác, chỉ là muốn nhìn một chút người có thể cùng em kết
hôn đến tột cùng là loại người gì, bất quá chị xác thật cũng không nghĩ
tới, loại việc nhỏ này cô ta cũng sẽ cáo trạng với em."
"Trần
tổng hiểu lầm, đây không phải cáo trạng, chỉ là khi nói chuyện công tác
thuận miệng nhắc tới," Ôn Chi Hàn mỉm cười, ôn nhu nói, "Từ Tâm nhà tôi
không phải đứa nhỏ thích cáo trạng."
Cô thà rằng Thiệu Từ Tâm là một người bạn nhỏ thích cáo trạng, thời điểm ở bên ngoài bị khi dễ trở về lại nói cho cô nghe.
Cô vẫn luôn hy vọng nàng nhớ kỹ, trừ bỏ ba mẹ, trừ bỏ bản thân, còn có cô, là vợ của nàng, cũng có thể là nơi để nàng dựa vào.
Trần Tố Linh: "......"
Thật là đủ rồi, cô ta hẹn cô ra tới là vì ăn cẩu lương sao?!
"Ôn tổng, chị không phải người không hiểu lý lẽ."
Trần Tố Linh cầm lấy tách cà phê.
"Bất quá chị đã quyết định sẽ tự mình phỏng vấn cô ta."
Cô ta muốn cùng bà Ôn này tâm sự một chút, nhìn xem đây đến tột cùng là loại người gì mà lại có thể trộm trái tim Ôn Chi Hàn!
Ôn Chi Hàn: "......"
Hy vọng cô ta là người hiểu lý lẽ.
...
Thiệu Từ Tâm tham gia khoá diễn xuất xong, cùng Lương Tuyết Phỉ ăn ăn uống uống, ngoạn ngoạn nhạc nhạc.
Thời gian nghỉ ngơi quý giá, nàng sẽ dùng nó để nghỉ ngơi và thư giãn!
Cầm đồ ăn nhẹ, các nàng ngồi trên băng ghế gỗ hẻo lánh trên sườn núi, thoải mái nhìn phong cảnh Phụng thành.
Nơi này là căn cứ bí mật của họ khi họ còn học tiểu học, mỗi cuối tuần sau
khi hoàn thành bài tập về nhà, họ sẽ lén lút đến đây, cũng không chạy
loạn, chỉ là thành thành thật thật ngồi trên ghế chơi chút trò chơi nhỏ.
Sau khi lớn lên bởi vì công việc, sinh hoạt bận rộn, số lần hai người đến
đây cũng dần dần ít đi, hôm nay cũng là khó được đến đây một chuyến.
Lương Tuyết Phỉ đã đổi công việc mới, môi trường công ty mới cũng không tệ lắm, vạn sự hài lòng.
Lương Tuyết Phỉ còn không quên quan tâm một chút công việc của Thiệu Từ Tâm: "Thế nào, gần đây rất vất vả đúng không?"
Thiệu Từ Tâm gật đầu, dùng xiên tre chọc chọc một viên khoai mềm mại cùng
thịt viên vẫn còn bốc khói: "Lịch trình nhiều, còn đụng phải người theo
đuổi Ôn Chi Hàn."
"Hả? Thiệt hay giả?"
"Thật sự, sếp của《 người nghe 》 Trần Tố Linh, là người theo đuổi vợ của tớ, quả là tuyệt vời."
"Trời, oan gia ngõ hẹp à đây là...... Vậy cô ta không có làm gì cậu chứ?"
"Không có."
"À."
"Chỉ là ở thời điểm tớ chụp ảnh điên cuồng nhìn chằm chằm tớ, hơn nữa còn quyết định tự mình phỏng vấn tớ."
"???"
Nghe được tội danh của Trần Tố Linh, ấn tượng của Lương Tuyết Phỉ đối với vị sếp này tụt xuống một đường thẳng.
Cô ấy không khỏi bắt đầu lo lắng: "Cô ta sẽ không làm khó cậu chứ?"
"Hẳn là không đến mức đó," Thiệu Từ Tâm nói, "Ba tớ cũng không phải ăn chay, nhà tớ sớm đã bước qua cửa ải khó khăn, lại bắt đầu khí phách hăng hái
mà giương buồm xuất phát được không?"
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!