Thiệu Từ Tâm ngồi ở ghế phụ nhìn cúp Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất của mình, trong mắt sáng như sao, kích động đến mức không thể ngăn được miệng líu lo.
"Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất...... Cuối cùng em cũng đạt được giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất rồi, yeah!"
"Từ hôm nay trở đi, em cũng là có thể được gọi là ảnh hậu rồi!"
"Chà, Thiệu Từ Tâm, mày thực sự có tiền đồ."
Ôn Chi Hàn đang lái xe, nghe nàng khoe khoang, liếc nhìn nàng một cái, phát hiện nàng đang sờ cằm tỏ vẻ khẳng định.
Ôn Chi Hàn đột nhiên cảm thấy dở khóc dở cười.
Lần đầu tiên cô thấy có người khen mình như vậy, vừa buồn cười lại dễ thương.
Nhưng cô cũng rất vui.
Vui mừng vì Thiệu Từ Tâm vẫn còn sống và có một cuộc sống hoàn toàn mới.
Cô rất vui vì Thiệu Từ Tâm không chỉ tiếp tục diễn xuất mà còn thực hiện được ước mơ của mình và giành được những danh dự mà kiếp trước nàng đã bỏ lỡ.
Cô mừng vì các nàng gặp lại nhau, được yêu nhau trong thế giới này và cùng nhau đi qua những năm tháng dài đằng đẵng.
So với Thiệu Từ Tâm ủ rũ ở kiếp trước, cô vẫn muốn nhìn thấy Thiệu Từ Tâm tươi cười bây giờ.
Ít nhất điều này chứng tỏ rằng nàng đang hạnh phúc.
Xe của họ dừng lại ở ngã tư, chờ đèn giao thông chuyển hướng.
"Từ Tâm."
Thiệu Từ Tâm ngẩng đầu lên đáp lại.
Nàng nhìn thấy Ôn Chi Hàn cúi người, ánh mắt cùng khóe môi tràn đầy ôn nhu.
Không cần suy nghĩ, nàng chào đón sự dịu dàng chỉ thuộc về nàng.
Trong không khí ấm áp im lặng, họ trao nhau một nụ hôn.
Ôn Chi Hàn nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt nàng, ngay cả đầu ngón tay cũng giống như mang theo sự trân quý, ôn nhu động lòng người.
Cô ước Từ Tâm của cô sẽ luôn hạnh phúc như thế này.
Thiệu Từ Tâm cúi đầu hôn lên lòng bàn tay cô, vuốt ve tay cô hỏi: “Sao vậy?”
Ôn Chi Hàn cười nhẹ nói: “Không có gì, nhìn thấy em vui vẻ chị cũng vui vẻ.
"Từ Tâm của chúng ta nhất định phải luôn vui vẻ như thế này, đừng lại buồn bã như đời trước."
Nghe vậy, Thiệu Từ Tâm cười khẽ.
Muốn hôn cô, nhưng vì đèn giao thông đã chuyển xanh nên nàng chỉ có thể thành thật ngồi yên.
Nhìn thấy cô lái xe, lòng nàng cảm thấy vừa kiêu ngạo vừa hạnh phúc.
"Có chị ở đây, em sẽ không buồn nữa."
Ôn Chi Hàn thì khác, Ôn Chi Hàn yêu nàng hơn bất kỳ ai khác.
Cô ủng hộ sự nghiệp của nàng, ủng hộ mỗi ước mơ của nàng.
Cô còn pha trò cùng nàng, không cảm thấy nàng ấu trĩ hay phiền phức, nàng sẽ luôn đáng yêu hết thuốc chữa trong lòng cô.
Họ chính là một nửa linh hồn còn lại của nhau.
Gặp gỡ và yêu chị là điều viên mãn nhất.
"Em yêu chị, Chi Hàn."
Lúc này, nàng không muốn nói bất cứ điều gì, nàng chỉ muốn một lần nữa thổ lộ tình cảm của mình với Ôn Chi Hàn.
Ôn Chi Hàn quay đầu nhìn vào mắt nàng, mỉm cười rồi quay đầu lại.
"Chị cũng yêu em." Cô đáp lại.
Thiệu Từ Tâm vẫn giữ nguyên tư thế nhìn cô, bất động.
Cúp nữ diễn viên chính xuất sắc nhất nằm trong lòng bàn tay, người nàng yêu nhất đang ở ngay trước mắt, nàng còn thiếu cái gì trong cuộc đời này? Không thiếu thứ gì cả.
Bao nhiêu thiếu sót ở kiếp trước đều được trọn vẹn ở kiếp này.
Tìm lại một sinh mệnh mới, mở ra một chương mới trong cuộc đời, gặp gỡ Ôn Chi Hàn, yêu Ôn Chi Hàn, đây chính là ý nghĩa của sự trọng sinh của nàng.
Nàng nhìn Ôn Chi Hàn với vẻ mặt ngọt ngào.
Nhìn một lúc, nàng chợt nhớ ra họ đã thiếu thứ gì.
— lễ cưới.
Kiếp trước nàng và Ôn Úc tổ chức hôn lễ hoành tráng, kiếp này làm sao có thể yên ắng như vậy?
Trước làm vợ giả thì không sao, còn bây giờ là thật thì làm sao mà không bù cho được!
Nếu muốn làm lễ, nàng sẽ cho Ôn Chi Hàn tốt nhất, tốt hơn nhiều so với Ôn Úc!
Nói chung, vợ của nàng, Ôn Chi Hàn, không thể thua kém bất cứ điều gì!
Ôn Chi Hàn cái gì cũng không biết, chuyên tâm lái xe.
Trong lòng nàng chợt nảy ra một ý niệm, nàng quay đầu cười nhìn về phía trước.
Nàng muốn dành cho cô một bất ngờ!
Về phần làm gì để tạo bất ngờ, nàng phải từ từ suy nghĩ, dù sao vợ nàng ở đây, vĩnh viễn không chia lìa, nàng có rất nhiều thời gian để suy nghĩ.
...
Sau khi về nhà vẫn như thường lệ.
Ngay khi cả hai bước vào cửa, họ đã cất chiếc cúp và bắt đầu một cuộc họp gia đình để thúc đẩy sự hòa hợp trong tình cảm.
Thiệu Từ Tâm vén váy dài trên người lên, lộ ra một đôi chân thon dài trắng nõn thon dài.
Đầu gối hơi khuỵu xuống, nàng dựa vào chiếc ghế sô pha mềm mại, hai chân dang rộng ngồi lên đùi Ôn Chi Hàn.
Chiếc váy rộng che đi đôi chân của hai người, giống như đóa hoa hồng nở rộ, cánh hoa từng lớp từng lớp trải dài, lộng lẫy yêu kiều.
Ôn Chi Hàn chậm rãi giơ tay lên, chiếc váy xanh sẫm rơi xuống cổ tay trắng nõn, lộ ra một vòng trắng nõn mềm mại.
Mùi thơm từ cơ thể họ lúc này tan vào không khí, quấn chặt lấy họ và không bao giờ chia cắt.
Thiệu Từ Tâm vén mái tóc dài lên, rũ mắt và hôn cô.
Với đôi môi mềm mại và tình yêu ấm áp, họ lặp lại những gì đã làm không biết bao nhiêu lần trong quá khứ.
Họ sẽ không bao giờ cảm thấy nhàm chán khi thân mật với nhau.
Gặp được nhau không dễ, tình yêu khó có được, và người trước mặt bạn là báu vật trên đời, không ai khác có thể so sánh được.
Thiệu Từ Tâm dùng ngón tay vén mái tóc dài của Ôn Chi Hàn, hôn lên lông mày và cổ của cô.
Nàng vừa hôn vừa hỏi: "Mai chị có đi làm không?"
Ôn Chi Hàn ôm nàng, dựa vào lưng ghế, lộ ra chiếc cổ xinh đẹp, tùy ý nàng hôn nàng cắn.
Dưới sự trêu chọc của nàng, cô nhẹ nhàng đáp lại: "Ừm."
Ngữ điệu mang theo hương vị của dục vọng.
Thiệu Từ Tâm không khỏi thở dài.
Ôn Chi Hàn hỏi: "Em sao vậy?"
Thiệu Từ Tâm ôm cô, tiếc nuối nói: "Không muốn chị đi làm, nhưng để em làm yêu phi hại nước hại dân cũng không tốt lắm, làm vậy sẽ hủy hoại hình tượng của người nào đó họ Thiệu em."
Ôn Chi Hàn buồn cười, ánh mắt sáng ngời an ủi nàng: "Ngày mai chị về sớm được không?"
"Được." Thiệu Từ Tâm vội vàng đáp lời.
Sau đó nàng lại ngồi thẳng người, cụp mắt suy tư, tựa hồ cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ.
Ôn Chi Hàn nhìn xuống tay nàng, rồi lại nhìn vào mắt nàng.
Nếu ngón tay nàng không cởi khuy váy của cô, cô sẽ tin rằng nàng đang thực sự nghiêm túc suy nghĩ.
Từng chiếc cúc áo được cởi ra, khi chiếc cuối cùng được cởi ra, Thiệu Từ Tâm vui vẻ quyết định: “Chiều mai em đi tìm chị."
"Hôm nay vợ sếp được nhận giải nên rất vui. Muốn mời mọi người uống trà chiều, và ra ngoài ăn tối sau khi chị tan làm nhé, chị thấy sao?"
Ôn Chi Hàn không phản đối: "Được."
Thiệu Từ Tâm cười cong mắt.
Nàng đã nghĩ xem ngày mai sẽ chuẩn bị trà chiều gì cho nhân viên công ty của hai nhà.
Hiện tại, nàng muốn tập trung cho "món tráng miệng" của riêng mình.
Vừa nói, nàng đã nhanh nhẹn giúp Ôn Chi Hàn cởi bỏ trói buộc trên người, làn da trắng nõn không tì vết của cô hiện rõ trong mắt nàng.
Nàng nhếch khóe môi cười, rướn người hôn lên người vợ xinh đẹp của mình.
"Cứ quyết định vậy đi ~" giọng nói ngọt như đang làm nũng.
Ôn Chi Hàn khẽ gật đầu: "Ừm, quyết định vậy......"
Âm thanh từ cuối cùng đã bị Thiệu Từ Tâm nuốt chửng.
Cổ kề cổ, hơi thở hỗn loạn.
Móc ngón tay vào nhau, đôi mắt quyến rũ.
Thiệu Từ Tâm nắm lấy tay Ôn Chi Hàn kéo về phía khóa kéo sau lưng nàng, giọng nói quyến rũ mê người: “Chị, giúp em cởi ra."
"Chị, muốn em..."
Ôn Chi Hàn không tự kiềm chế được nữa, đặt nàng lên sô pha, hôn thật sâu, nuông chiều, giải phóng dục vọng.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!