Không Ổn Chút Nào

Chương 8: 8


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Khi Cố Trù được Phó Chấp Viễn đánh thức thì y đã ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng len lỏi vào phòng ngủ.

Phó Chấp Viễn đứng ở mép giường nhìn y.

"Đồ ăn nấu xong rồi, dậy ăn thôi, ăn xong cậu còn phải uống thuốc." Phó Chấp Viễn nói, hai bên ống tay của anh được xắn lên, tóc mái rũ xuống, đôi mắt xinh đẹp kia dưới góc nhìn của Cố Trù trông còn có vẻ to tròn hơn.

"Ừm, tôi ngủ bao lâu rồi?" Cố Trù ngồi dậy xoa xoa ấn đường, y ngủ khá sâu, lúc này y vẫn chưa tỉnh lắm, đầu óc còn hơi mơ hồ.

"Không lâu lắm, mới tầm 40 phút thôi." Phó Chấp Viễn đáp.

Cố Trù tỉnh hơn chút, y nhìn người đứng trước mặt, hơi thở trên người người đó rất ấm áp, đang đi dép lê của y, bên mũi còn vương vấn hương thơm từ phòng bếp.

"Đứng lên đi, cháo lạnh tới nơi rồi kìa." Phó Chấp Viễn giục y.

Cố Trù vẫn ngồi ngẩn người nhìn anh, trước lúc Phó Chấp Viễn muốn xoay người đi ra thì rốt cuộc y cũng không nhịn được, rướn người kéo lại tay Phó Chấp Viễn.

Cổ tay Phó Chấp Viễn rất nhỏ, nắm trong tay tưởng như có thể bẻ gãy bất cứ lúc nào. Y không khỏi nhớ lại đêm qua lúc y ấn Phó Chấp Viễn trên giường, mạnh mẽ đè lại cổ tay anh rồi liên tục ra vào trong cơ thể nóng bỏng ấy.

Cố Trù ho một tiếng, Phó Chấp Viễn nghiêng đầu liếc y.

"Làm gì đấy?" Anh hỏi.

"Muốn ôm anh." Cố Trù trả lời, giọng y rất bình thản, chẳng mang theo chút ý cầu khiến nào.

Phó Chấp Viễn ngạc nhiên, cổ tay vẫn nằm trong tay Cố Trù, tay y rất nóng hệt như nhiệt độ cơ thể y bây giờ, làn da chạm nhau làm cho Phó Chấp Viễn có hơi bối rối.

"Cháo sắp lạnh rồi." Phó Chấp Viễn nói, giọng anh nhỏ nhẹ, trong căn phòng kín gió nghe có vẻ thật yếu ớt.

Vừa dứt lời thì trước mắt Phó Chấp Viễn hoa lên, cả người anh ngã lên chăn của Cố Trù, Cố Trù cách chăn ôm lấy anh, thật ra y cũng chẳng dùng sức, có thể giữ chặt Phó Chấp Viễn chỉ bởi vì anh cũng không định né tránh.

"Thơm quá, là hương sữa tắm nhà anh." Cố Trù vùi đầu bên cổ Phó Chấp Viễn, môi nhẹ nhàng cọ cọ, nơi đó có dấu hôn mà y gặm ra đêm qua, là dấu ấn của y.

Phó Chấp Viễn hơi xấu hổ, anh cảm thấy người Cố Trù quá nóng, trận ốm này hình như càng nghiêm trọng hơn rồi.

Anh cựa quậy người muốn đổi tư thế, nhưng giây tiếp theo Cố Trù lại giữ lấy cánh tay, ôm vào càng chặt.

Cố Trù nóng đến mơ màng hồ đồ, y giống như một con chó nhỏ mắc mưa khiến cho Phó Chấp Viễn thật sự không đành lòng đẩy ra.

Một thời gian dài sau đó, Phó Chấp Viễn đều cảm thấy rằng chính mình mới là người đã không ngừng tạo ra ảo tưởng cho Cố Trù.

Anh không cúp điện thoại, không né tránh nụ hôn vào đêm mưa, mang thuốc cảm đến tận nhà, nấu cháu trong phòng bếp, thậm chí là vào giờ phút này nằm yên trong vòng tay Cố Trù, tất cả đều giống như một ảo tưởng liên hoàn, nghĩ lại chẳng khác lòng dạ Tư Mã Chiêu là bao.

Có một số việc không thể trách Cố Trù.

Ôm chốc lát thì Cố Trù mới buông tay ra, y dùng giọng mũi khàn khàn cười nói: "Đói bụng ghê."

Phó Chấp Viễn giãy người ra đứng lên, tóc anh rối loạn, anh giơ tay xoa xoa chỉnh lại rồi đi đến phòng bếp.

Bạn đang đọc bộ truyện Không Ổn Chút Nào tại truyen35.shop

Cháo rất nóng, Cố Trù có vẻ rất đói bụng.

Y ăn nhanh đến mức Phó Chấp Viễn ngồi đối diện suýt nữa thì cho rằng bát cháo kia không phải là vừa múc ra. Đèn trong phòng ăn là đèn treo màu vàng ấm, chiếu lên gương mặt Cố Trù, Phó Chấp Viễn không nhịn được liền vươn tay chạm thử vào bát cháo rồi lập tức rụt về.

Rất nóng.

"Ăn chậm thôi, nóng lắm đấy." Anh không nhịn được liền nói.

"Bởi vì rất ngon nên tôi mới ăn nhanh, rồi còn ăn thêm bát nữa chứ." Cố Trù cười đáp.

Lúc nói lời này y nở một nụ cười rất tươi, một nụ cười điển hình của những chàng trai trẻ đẹp trai: sáng lạn như ánh mặt trời, không chút giấu diếm và thậm chí hòng làm người ta rung động.

Phó Chấp Viễn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bỗng nhiên di động trong túi kêu vang, anh lấy ra xem thì là một dãy số xa lạ. Mấy cuộc điện thoại thế này thường xuyên là kiểu gọi điện mời chào mua hàng do bị lộ thông tin cá nhân, Phó Chấp Viễn không định nghe máy.

Nhưng người gọi này rất kiên trì, điện thoại cứ liên tục kêu vang, Phó Chấp Viễn chưa từng thấy ai cố chấp muốn đẩy mạnh tiêu thụ như vậy.

"Bây giờ mấy cuộc gọi rác phiền thật đấy." Anh nói nhỏ, mày cau lại có vẻ hơi khó chịu.

Miếng cháo trong miệng Cố Trù vừa mới nuốt xuống, y không nghĩ nhiều, vươn tay qua cầm lấy điện thoại anh nghe máy, Phó Chấp Viễn không kịp ngăn cản.

"Alo?" Cố Trù vừa múc cháo trong nồi vừa nghe điện thoại, y chỉ muốn nói vài câu với người gọi điện quấy rầy ở đầu kia để Phó Chấp Viễn thả lỏng một chút.

Phó Chấp Viễn nhìn Cố Trù, tay anh vẫn còn đang giơ giữa không trung, sau khi Cố Trù nói alo thì không hiểu sao lại yên lặng không lên tiếng nữa.

Vẻ mặt của y hơi thay đổi, nhưng anh không nói rõ được đó là điều tốt hay điều xấu.

Không biết đầu bên kia nói gì, Cố Trù bỏ điện thoại khỏi tai đưa lại cho Phó Chấp Viễn.

"Chắc là bạn anh tìm anh có việc đấy." Y nói rồi cúi đầu tiếp tục ăn cháo, không nhìn Phó Chấp Viễn nữa.

Người gọi tới hẳn là Lâm Khiếu Chi.

Không biết gã lấy ở đâu được cái số điện thoại ngu ngốc này, mấy số cuối vẫn giống số nhà của Phó Chấp Viễn.

"Tiểu Viễn, em đang ở đâu thế?" Lâm Khiếu Chi có vẻ hơi nôn nóng, giọng nói cũng không hề dịu dàng, lập tức hỏi dồn anh.

"Có việc gì?" Phó Chấp Viễn nhíu mày, uống một ngụm nước rồi hỏi.

Điện thoại của Lâm Khiếu Chi bỗng khiến anh hoảng loạn không lý do, anh liếc người ngồi đối diện, Cố Trù vẫn đang nghiêm túc anh cháo không nhìn anh.

"Lúc nãy có đàn ông nghe điện thoại của em." Lâm Khiếu Chi nói, gấp gáp như cố ý gây rối, "Là bạn em đến nhà chơi à?"

Phó Chấp Viễn lại liếc Cố Trù, y sắp ăn xong cháo rồi, chỉ còn hai muỗng ở đáy bát.

Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Không Ổn Chút Nào, truyện Không Ổn Chút Nào , đọc truyện Không Ổn Chút Nào full , Không Ổn Chút Nào full , Không Ổn Chút Nào chương mới


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Back To Top