Trong bóng tối chỉ có thể thấy rõ đường nét lờ mờ của người đó, không thể phân biệt được những thay đổi tinh tế trong biểu cảm trên khuôn mặt.
Trong Thang Treo Hồn chỉ còn lại tiếng thở rất nhỏ của hai người.
Thời gian không còn nhiều, Khâu Thiền Tử có thể trở về bất cứ lúc nào, Tần Chất cùng Khâu Thiền Tử trên đường đã có giao hảo, nếu tạm thời thay đổi thì tình cảnh của nàng sẽ cực kỳ bị động.
Nàng không còn kiên nhẫn, nhưng lại nhẫn nại không hề thúc giục.
Hô hấp vẫn vô cùng bình tĩnh giống như lão tăng nhập định, cực kỳ kiên nhẫn.
Một lát sau, lông mày và đuôi mắt của Tần Chất hơi cong lên, ánh mắt như ẩn chứa ý tứ sâu xa nào đó, trong bóng tối không thể phát hiện ra, ngữ điệu có chút ôn hòa thành khẩn, nội dung như tránh nặng tìm nhẹ: “Huynh nói không sai, nếu ta giúp Khâu tiên sinh quả thật sẽ ở vị trí bất lợi, nhưng hiện tại cũng không cần động thủ, chúng ta vẫn nên nghĩ cách rời khỏi nơi này trước.
Về phần Khâu tiên sinh, có thể ra khỏi Thang Treo Hồn hay không cũng chưa chắc”.
Bạch Cốt nghe vậy chỉ cảm thấy khó giải quyết, chỗ này bẫy được Khâu Thiền Tử, nhưng kỳ thực cũng vây khốn nàng.
Nàng sớm đã đặt hoàn toàn chuyện thoát ra ngoài toàn trên người Tần Chất.
Dù sao suốt đoạn đường đi, bình hoa này cũng gây ấn tượng với nàng ngoài việc chỉ để ngắm cho đẹp.
Nàng thẳng thắn nói: “Nơi này ta cũng không có cách nào, trên bản đồ không có vẽ, căn bản không biết nên đi ra ngoài như thế nào”.
Tần Chất nghe vậy thì lướt qua Bạch Cốt đi vào sâu trong bóng tối, từ từ mở miệng giải thích: “Thang Treo Hồn đúng như tên gọi của nó, người đi lại trong thang bất luận là đi xuống hay là hướng lên trên đều vĩnh viễn đi trên cùng một bậc thang, đi mãi sẽ giống như mất đi hồn phách ở trong đó.
Nguyên lý này thật ra là căn cứ vào biến hóa cực nhỏ, góc độ ánh sáng đánh dấu để tạo thành ảo giác của con người, dùng mắt thường để phán đoán, hoặc đi dọc theo dấu hiệu sẽ càng dễ khiến người ta lạc vào trong đó…”.
Thanh âm của hắn giống như từng viên ngọc lung linh rơi xuống, trong veo róc rách chảy vào trong tai Bạch Cốt, mang theo cảm giác làm cho người ta tin tưởng.
Nhưng mà nói nhiều như vậy, với người nghe hiểu được mà nói là sẽ tự nhiên thông suốt.
Còn đối với Bạch Cốt… căn bản là đàn gảy tai trâu.
Những vấn đề học thuật như thế này, nàng không chỉ không hiểu câu nào mà còn không có kiên nhẫn tiếp thu vào đầu.
Giống như một khúc gỗ ngượng ngùng, một con cún ngốc nghếch đi theo phía sau Tần Chất, lặng lẽ không nói một tiếng.
“… Cho nên chúng ta nhắm mắt lại đi, ngược lại càng có thể đi ra khỏi nơi này”.
Một đoạn lớn ở giữa Bạch Cốt hoàn toàn không nghe lọt tai, chỉ một câu cuối cùng này ngược lại đã đâm thủng màng nhĩ của nàng.
Nhất thời nàng chỉ cảm thấy hắn nói vớ vẩn, mở to hai mắt đánh dấu khắp nơi cũng không đi ra ngoài được, hiện tại còn nói muốn nhắm mắt lại?
Bạch Cốt còn chưa kịp phản bác, Tần Chất dường như đã biết suy nghĩ trong lòng nàng, xoay người nói với nàng: “Ở chỗ này, tất cả phán đoán lý trí đều là sai lầm, chỉ có dựa theo cảm giác trong lòng mình, nhắm mắt lại cảm thụ góc độ biến hóa rất nhỏ của nó mới không đến mức lạc lối”.
Bạch Cốt: “…?”.
Đến bây giờ Bạch Cốt mới biết được chênh lệch giữa người với người đến tột cùng là bao xa, đây không chỉ là chênh lệch đơn giản như bề ngoài, lời nói cử chỉ, mà là khoảng cách giữa trời và đất, hoa và bùn.
Nàng bỗng nhớ tới có một lần làm nhiệm vụ, nàng trà trộn vào lớp học nghe một vị lão phu tử cực kỳ có học thức giảng bài, có thể nói là xuất khẩu thành văn, miệng đầy những lời hoa mỹ sáo rỗng.
Nàng hết sức chăm chú lắng nghe, kết quả vẫn là công dã tràng.
Cho dù có lọt vào tai nàng như thế nào thì vẫn ra khỏi tai kia một cách nguyên vẹn.
Khoảng cách giữa người với người nhìn như rất gần, kỳ thật lại rất xa, chỉ một câu nói… là có thể biểu lộ ra ngoài.
Đó chính là nàng có thể nghe hiểu từng chữ nhưng lại không thể kết nối chúng lại với nhau.
Tần Chất thấy Bạch Cốt không có chút động tĩnh gì liền cho rằng nàng đã hiểu được nguyên lý trong đó nên cũng không mở miệng nữa, nhắm mắt chậm rãi mà đi, từng bước cảm nhận biến hóa trong đó.
Mỗi một chỗ cao thấp biến hóa, ngã rẽ, mỗi lần qua mấy bậc thang hắn đều ghi nhớ trong lòng.
Sự phức tạp trong đó hoàn toàn không thể diễn tả thành lời, một bước nhớ nhầm chính là một bước sai.
Cũng may Bạch Cốt ít nói, im lặng đi theo, không hề quấy nhiễu Tần Chất.
Chẳng bao lâu sau Tần Chất đã tìm được lối ra, tìm được phương hướng chính xác đưa con cún ngốc nghếch phía sau ra khỏi Thang Treo Hồn.
Sau khi đi ra, Tần Chất cảm thấy khá thú vị: “Bạch huynh có thấy rõ ta vừa mới đi ra như thế nào không, nếu có thể, sau khi rời khỏi đây mong Bạch huynh hãy vẽ ra giúp ta”.
Bạch Cốt chỉ cảm thấy đầu óc bị đả kích nát bấy.
Từ khi sinh ra đến nay, nàng chưa bao giờ cảm thấy mình ngu dốt, nhưng bây giờ so sánh với người như Tần Chất, ý niệm này đã sinh sôi trào đến tận đỉnh đầu.
Không sai, nàng quả thật đã nhìn Tần Chất đi ra khỏi Thang Treo Hồn, nhưng nhìn hay không nhìn cũng không có gì khác biệt…
Lúc ra ngoài, nàng thậm chí còn không biết mình đã đi ra?
Nàng nhìn Tần Chất với vẻ mặt ảm đạm, nhẫn tâm từ chối: “Ta không biết vẽ”.
Nói xong, nàng trực tiếp lướt qua hắn đi về phía trước.
Một câu này đã chặn hết lời nói phía sau, bầu không khí vừa mới ôn hòa thoáng cái bị đánh bay sạch sẽ.
Đôi mắt Tần Chất khẽ chuyển động, không tức giận không xấu hổ, trong mắt luôn mang theo ý cười khiêm tốn.
Các cơ quan đều thay đổi hết, không tìm ra được đường, không xuất hiện cổ trùng nữa, nhưng cũng đủ khiến Bạch Cốt liêu xiêu.
Cơ quan thuật và võ học hoàn toàn không giống nhau, thân thể từ máu thịt thì làm sao ngăn cản được cơ quan ám khí khó lòng phòng bị.
Bên trong mộ Đế vương có thể nói là trăm bước một cơ quan, Bạch Cốt liên tục phải chịu những vết thương trên da thịt cũng là khó tránh khỏi.
Hai người đi trong ám đạo hẹp dài một lúc lâu mới thấy cánh cổng thực sự của lăng mộ.
Hai cánh cửa sắt được khắc bằng chú ngữ cổ xưa, những đường vân phức tạp, phía trên phủ đầy rỉ sét loang lổ và rêu xanh.
Bạch Cốt đi thẳng đến xác nhận không có cơ quan, thái độ thay đổi rõ rệt, bên trong chính là Đế vương cổ.
Nàng nửa thật nửa giả giữ lại Tần Chất vốn là vì ra khỏi Thang Treo Hồn và thuận tiện vượt qua các cơ quan sau đó, hiện giờ tự nhiên cũng không cần thiết phải giả vờ.
Nàng ấn vết thương vừa bị đao nhọn gây ra, ngăn miệng vết thương vẫn đang chảy máu, giơ kiếm trong tay lên chỉ về phía Tần Chất, ánh mắt hững hờ: “Ngươi đi trước”.
Tần Chất nhìn thanh kiếm đang chĩa về phía mình, vẻ mặt không có chút kinh ngạc, dường như đã sớm đoán trước được tình cảnh này.
Hắn giơ tay nhẹ nhàng đẩy kiếm chắn trước mặt ra, khóe miệng hơi cong lên, nét mặt cười như có như không: “Bạch huynh bị thương nặng như vậy, chuyện dò đường này tất nhiên nên giao cho ta”.
Bạn đang đọc bộ truyện Không Phải Người Tốt tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Không Phải Người Tốt, truyện Không Phải Người Tốt , đọc truyện Không Phải Người Tốt full , Không Phải Người Tốt full , Không Phải Người Tốt chương mới