Quen Lục Tuế Tinh hơn một tháng, Tiêu Nhất Sùng nhận ra Lục Tuế Tinh cực kỳ nhát gan.
Cậu như một bé mèo con lang thang vừa được nhặt về vậy, tắm rửa sạch sẽ toàn thân thoảng hương sữa thơm, vui vẻ và cảnh giác dưới mái nhà mới.
Bé con ngoan lắm, bạn vẫy tay một cái thôi nó sẽ chạy ngay tới, xoay người vô tư khoe phần bụng yếu ớt của mình, mặc bạn sờ nắn.
Song cũng nhát gan vô cùng, những khi bạn không gọi, nó sẽ lặng lẽ rụt người trốn trong góc, nhìn bạn bằng đôi mắt tròn rưng rưng, dường như thế gian này chỉ có hai việc, một là chờ bạn vẫy tay với nó, hai là nhìn thấy bạn vẫy tay sẽ chạy như bay đến sà vào lòng bạn.
Tiêu Nhất Sùng đã hiểu, nếu anh không chủ động, Lục Tuế Tinh sẽ không bao giờ dám bước tới.
Có lẽ việc chủ động bắt chuyện với anh hôm ấy đã lấy hết can đảm trong cậu rồi.
Cậu chàng không chủ động, Tiêu Nhất Sùng đành dùng cách cám dỗ hơn nữa.
Hai phút sau, Lục Tuế Tinh nằm trên giường lim dim sắp ngủ, chợt nhận được tin nhắn từ Tiêu Nhất Sùng: “Lần trước nói ra Nhu Hồ chơi xuân, cậu còn nhớ chứ? Cuối tuần sau muốn đi dã ngoại Nhu Hồ với tôi không?”
*
Giữa tháng Tư, vạn vật đâm chồi nảy lộc.
Nhu Hồ được xem là địa điểm mà người dân thành phố thích đến nhất.
Nhu Hồ là một cái hồ không lớn lắm, chính quyền địa phương dựng rào quanh nó, biến nơi đây thành một công viên rộng lớn.
Xung quanh là thảm cỏ xanh bằng phẳng, trồng gần trăm cây đào và anh đào, mỗi độ xuân về, anh đào đua khoe sắc thắm, trắng hồng đan xen.
Bướm lượn tìm mật, cá ngoe nguẩy đuôi, tất cả đều vẽ nên một bức tranh thiên nhiên sống động bừng sức sống.
Thế nên khi xuân đến, Nhu Hồ luôn vô cùng nhộn nhịp.
Có người đến ngắm cảnh, người đến chụp ảnh, cắm trại, v.v… Hai người họ quyết định đến sớm để giành chỗ.
Lúc Tiêu Nhất Sùng đến trạm xe, Lục Tuế Tinh đang đeo ba lô ngồi trên ghế chờ.
Cậu chàng với chiếc mũ tai bèo trắng đậm chất xuân, mắt không tiêu cự, dường như đang thả hồn nơi phương nào.
Tiêu Nhất Sùng nâng tay nhìn đồng hồ, sáu giờ năm tám phút, còn hai phút nữa đến giờ hẹn.
Anh bước chậm đến, ngồi xuống cạnh Lục Tuế Tinh.
Thấy Tiêu Nhất Sùng đến, Lục Tuế Tinh lập tức nhoẻn miệng cười, mắt sáng long lanh: “Anh đến rồi.”
Tiêu Nhất Sùng cười gật đầu: “Ừ.”
Dứt lời, anh lại nâng tay xem, đúng bảy giờ.
Xoay sang phát hiện Lục Tuế Tinh vẫn đang nhìn mình như có điều muốn nói, Tiêu Nhất Sùng giả vờ không nhận ra, anh vươn tay cởi chiếc mũ tai bèo của Lục Tuế Tinh xuống rồi kề sát cậu chàng đang thoảng hương sữa, chạm nhẹ trán mình vào trán cậu.
Lục Tuế Tinh trợn tròn mắt, có thể thấy cậu rất kinh ngạc trước hành động đột ngột của Tiêu Nhất Sùng.
Tiêu Nhất Sùng đội mũ lại cho cậu, nhìn vành tai đang đỏ lên cực nhanh của Lục Tuế Tinh, nói: “Hoàn thành nghi thức chạm mặt.”
Lục Tuế Tinh vẫn còn ngơ ngác: “Nghi… nghi thức… chạm… chạm mặt gì?”
Trông Tiêu Nhất Sùng cũng khá ngạc nhiên: “Cậu chưa từng làm vậy à? Bọn tôi luôn như vậy.
Chẳng phải hôm qua cậu nói bảy giờ ‘chạm mặt’ ở trạm xe sao? Đã nói chạm mặt thì tất nhiên phải có nghi thức chạm mặt rồi.”
Lục Tuế Tinh: “Em… em không biết…”
Tiêu Nhất Sùng: “Không sao, giờ biết là được.”
Lục Tuế Tinh mím môi: “Vậy… vậy anh và… người khác cũng thế sao?”
Tiêu Nhất Sùng ra chiều suy tư: “Sẽ làm vậy với người nhà.
Còn người khác thì gần như không ai nói ‘chạm mặt’ cả, đa phần đều ‘hẹn gặp’ thôi.
Hôm qua cậu nói chạm mặt, tôi còn tưởng nhà cậu cũng có nghi thức này.”
Lục Tuế Tinh: “Không… không có.”
Lục Tuế Tinh mặc kệ mình có đang nói lắp hay không, cậu níu áo Tiêu Nhất Sùng, định nói thêm thì xe buýt đến.
Tiêu Nhất Sùng cười vỗ lưng cậu: “Xe đến rồi, chúng ta lên xe trước đã.”
Lục Tuế Tinh đành thôi.
Nhưng sau khi ngồi vào ghế, Lục Tuế Tinh càng lớ ngớ chẳng tài nào thốt nên lời, cứ như chuyện cụng trán ban nãy với Tiêu Nhất Sùng đã khiến đầu cậu nổ tung, mất chức năng vốn có rồi vậy.
Cậu cố giữ bình tĩnh nhìn ra cửa sổ, không biết rằng mình đã vô tình để lộ vành tai đỏ lựng trước mặt Tiêu Nhất Sùng.
Tiêu Nhất Sùng thấy dáng vẻ Lục Tuế Tinh như vậy cũng không dám lấn tới thêm, vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ.
Muốn cho Lục Tuế Tinh ít thời gian hòa hoãn, anh nói dối rằng mình hơi say xe cần nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc, nhờ Lục Tuế Tinh đến rồi gọi mình.
Lục Tuế Tinh nghe thế chẳng hơi đâu quan tâm chuyện vừa xảy ra nữa, cậu nhìn Tiêu Nhất Sùng đầy lo lắng, gật đầu tới tấp, liên thanh bảo được.
Nhìn cậu chàng ngây thơ trước mặt, Tiêu Nhất Sùng nghĩ bụng, không biết kiếp trước mình tích bao nhiêu phước, kiếp này mới gặp được báu vật như thế.
*
Xe đến Nhu Hồ, lúc này Lục Tuế Tinh đã bình tĩnh lại, chí ít thì vành tai cậu không còn đỏ như nhỏ máu nữa, nói chuyện cũng trôi chảy hơn.
Tám giờ hai mươi sáng, ánh nắng vàng ấm phủ lên làn gió vô hình, rơi trên những nhành hoa.
Tuy còn khá sớm nhưng nơi này đã khá đông đúc.
Bãi cỏ nào người là người, bố mẹ dắt con ra cắm trại, bạn bè thân thiết cùng chụp ảnh kỷ niệm, cả những đôi tình nhân đi chơi xuân nữa.
Tiêu Nhất Sùng nhìn quanh, may mà còn vài chỗ trống.
Bạn đang đọc bộ truyện Không Thích Kẹo Sữa tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Không Thích Kẹo Sữa, truyện Không Thích Kẹo Sữa , đọc truyện Không Thích Kẹo Sữa full , Không Thích Kẹo Sữa full , Không Thích Kẹo Sữa chương mới