Hai người chơi cờ bay gần hai tiếng đồng hồ, cuối cùng Lục Tuế Tinh thắng tuyệt đối với tỷ lệ 4:1, Lục Tuế Tinh vui đến mức đôi mắt to tròn cong tít như trăng lưỡi liềm.
Nhất là khi cậu dùng máy bay nhỏ của mình đánh rơi hai chiếc máy bay ở cùng một chỗ của Tiêu Nhất Sùng, niềm vui được thể hiện vô cùng rõ ràng.
Chơi xong chẳng có gì làm, hai người bèn nằm xuống trò chuyện. Lục Tuế Tinh đặt mũ lên bụng, ánh mặt trời hơi chói buộc cậu híp mắt lại.
Lục Tuế Tinh biếng nhác đắm mình dưới ánh nắng, thế là di chứng của việc dậy sớm xuất hiện.
Rất muốn nhắm mắt đánh một giấc nhưng thấy làm vậy không hay lắm, cậu đã lâu thật lâu không cùng ai đó ra ngoài chơi như vậy.
Thơ thẩn nhìn vòm trời trong xanh với những gợn mây bồng bềnh, đi chơi với ai cũng vui thế sao, hay vì rằng người bên cạnh là Tiêu Nhất Sùng nên cậu mới mãn nguyện và hạnh phúc đến vậy? Cậu nghiêng đầu nhìn Tiêu Nhất Sùng, anh cũng đang gối đầu lên hai tay, lặng lẽ ngắm nhìn bầu trời xanh thẳm.
Cảm nhận được ánh mắt của Lục Tuế Tinh, anh quay đầu sang, hạ giọng hỏi: “Sao vậy?” Lục Tuế Tinh muốn lắc đầu, nhưng chợt nhận ra tư thế hiện tại của mình không làm được, thế là mím môi: “Không có gì, chỉ cảm thấy rất vui.” Chẳng biết vì sao Tiêu Nhất Sùng lại ngồi dậy, anh cụp mắt nhìn Lục Tuế Tinh: “Nếu vui, vậy mùa hè, mùa thu, mùa đông chúng ta đều đến đây.” Lục Tuế Tinh dõi mắt nhìn Tiêu Nhất Sùng ngồi dậy.
Ánh nhìn của cậu trìu mến và ngọt ngào hệt như một chiếc bánh ngọt mới ra lò, song có lẽ chính bản thân cậu cũng không phát giác.
Cậu chỉ biết gần đây mình nhận được rất nhiều lời hứa về tương lai từ phía Tiêu Nhất Sùng. Thật ra thì từ lúc đơn phương anh, cậu thường xuyên phải đắn đo và cân nhắc rất nhiều.
Chẳng bao giờ dám chủ động kết thúc cuộc trò chuyện, mãi quyến luyến vào khoảnh khắc tạm biệt sau mỗi cuộc gặp gỡ.
Cậu trân trọng từng giây phút ở bên cạnh Tiêu Nhất Sùng.
Nỗi âu lo luôn đeo bám dai dẳng, lo rằng hết lần này rồi sẽ không còn lần sau, lo rằng đây là lần cuối cùng của họ.
Nên cậu luôn dốc hết sức, mong Tiêu Nhất Sùng để mắt đến mình nhiều hơn, tuy có lẽ cậu nào có nhiều điểm tốt để Tiêu Nhất Sùng chú ý như vậy. Thế mà, dường như Tiêu Nhất Sùng biết hết tất cả.
Biết cậu sợ hãi, biết cậu lo được lo mất, anh luôn vỗ về an ủi cậu bằng cách thức của riêng mình mỗi khi cậu bất an, cho cậu biết họ vẫn còn một tương lai rất dài phía trước. Lục Tuế Tinh còn nhớ, khi đứng trước người sợ đau vì bôi thuốc, Tiêu Nhất Sùng cầm tăm bông, nói với cậu bằng chất giọng lạnh nhạt, bảo không đau lắm đâu.
Hôm ấy cậu không tin, nhưng sau đó lại không đau lắm thật.
Từ ấy, chẳng rõ vì sao cậu luôn tin tưởng từng câu từng lời của Tiêu Nhất Sùng vô điều kiện.
Nên về việc tương lai lâu dài, chỉ cần Tiêu Nhất Sùng nói cậu đều tin, con tim cứ mãi bồn chồn xao động sẽ ngoan ngoãn về lại nơi vốn dĩ thuộc về nó.
Tuổi thơ cậu cũng từng tỏ ra sợ sệt hay đau buồn trước mặt bạn bè và người nhà, nhưng dường như họ đều không cảm nhận được, thế nên chẳng ai cho cậu sự an ủi kịp thời cả. Còn Tiêu Nhất Sùng dường như luôn nhận ra nỗi bất an nơi cậu.
Cơn run nhẹ lúc thoa thuốc, sự quyến luyến trong giây phút tạm biệt, nỗi buồn khi hồi tưởng về quá khứ, anh đều biết cả.
Anh sẽ cất tiếng dỗ dành để cậu không còn đau buồn, sẽ hẹn cậu thêm những lần tiếp theo, sẽ đặt biệt danh mang ý nghĩa tốt đẹp và chúc phúc cho cậu. Lục Tuế Tinh chợt nhận ra, có lẽ cậu thích Tiêu Nhất Sùng không phải vì anh đẹp trai cỡ nào, thành tích học tập xuất sắc ra sao, cũng chẳng phải vì bị khí chất vốn có của anh thu hút, cậu thích Tiêu Nhất Sùng, có lẽ bởi Tiêu Nhất Sùng đã cho cậu một sự an ủi thiết thực nhất vào lúc cậu hốt hoảng bơ vơ nhất.
Đó là điều mà cậu hằng mong ước nhưng không sao có được. Nên dù lúc đó Tiêu Nhất Sùng chỉ cho đi một ít, lại còn hờ hững, nhưng cậu vẫn bằng lòng hóa thành con thiêu thân lao đầu vào sự ít ỏi nhỏ nhoi đó. * Tiêu Nhất Sùng không biết Lục Tuế Tinh đa cảm đến vậy. Anh lấy chiếc mũ tai bèo trên bụng Lục Tuế Tinh lên, khom hờ người dùng nó che mắt Lục Tuế Tinh một cách cẩn thận.
Khung cảnh trước mắt Lục Tuế Tinh tối lại, vô thức híp mắt.
Ngay sau đó, cậu nghe thấy lời thì thầm của Tiêu Nhất Sùng vang lên bên tai: “Buồn ngủ thì cứ ngủ, lát tôi gọi cậu.” Lục Tuế Tinh không rõ vì sao Tiêu Nhất Sùng lại biết mình đang buồn ngủ, nhưng cũng chẳng hỏi, cậu lặng lẽ cảm nhận sự ấm áp đang len lỏi trong lòng, mỉm cười đáp khẽ: “Được”, sau đó vâng lời nhắm mắt. Lục Tuế Tinh đâu ngờ mình lại ngủ thật, lúc thức dậy chẳng biết đã bao lâu.
Cậu lấy mũ ra, không thích ứng được với ánh sáng bất thình lình chiếu vào, bèn nâng tay che rồi ngồi dậy.
Hồi lâu mới mở mắt được.
Vô thức nhìn sang bên cạnh, không thấy Tiêu Nhất Sùng đâu cả. Lục Tuế Tinh chợt hoảng hốt.
Cậu cúi đầu nhìn thảm du lịch, hộp sữa đã biến mất, bánh mì chẳng thấy đâu, hộp nhựa vuông vắn đựng trái cây cũng không còn… Mọi thứ Tiêu Nhất Sùng mang đến đều hóa thành hư vô, bấy giờ trên ấy chỉ có rải rác vài món ăn vặt mà cậu mang đến. Hơi thở dần trở nên nặng nhọc, một suy nghĩ chợt nhoáng lên trong đầu khiến nhịp tim đập ngày càng nhanh. Phải chăng mọi thứ ban nãy đều chỉ là một giấc mộng hoang đường? Tiêu Nhất Sùng phết mứt việt quất cho cậu, dịu dàng gọi “Mộc Mộc”, Tiêu Nhất Sùng lấy mũ che mắt cậu, tất cả đều là thật hay chỉ do cậu tưởng tượng ra? Lục Tuế Tinh lún sâu vào suy nghĩ của mình, hơi thở cũng dần rối loạn, cậu như một con thú hoang mang và liều lĩnh húc lung tung trong chiếc lồng giam ảo tưởng của mình, đến tận khi Lục Tuế Tinh nhận ra mình đang bị bao phủ bởi một cái bóng cao lớn. Trái tim cậu giật thót. Lục Tuế Tinh chưa kịp ngẩng đầu, Tiêu Nhất Sùng đã khuỵu gối bên cạnh cậu. Tiêu Nhất Sùng vẫn nở nụ cười trìu mến như bao lần: “Tôi vốn định dọn đồ xong mới về gọi cậu, không ngờ cậu tự dậy rồi.
Ngủ ngon không?” Lục Tuế Tinh chớp mắt, chưa kịp xốc lại tinh thần khỏi niềm vui sướng khi được gặp Tiêu Nhất Sùng, thế là cứ ngơ ngác nhìn anh. Tiêu Nhất Sùng vươn tay vuốt mái tóc bị mũ đè xẹp của Lục Tuế Tinh: “Chắc ngủ ngon lắm, tôi nghe cả tiếng ngáy mà.” Bấy giờ Lục Tuế Tinh mới hoàn hồn: “!!!” Tiêu Nhất Sùng còn sợ cậu không tin: “Thật đó, tôi có ghi âm nữa.
Đáng yêu lắm, muốn nghe thử chứ?”
Lục Tuế Tinh không biết phải diễn đạt tâm trạng của mình lúc này ra sao.
Một mặt, cậu cảm thấy ngủ ngáy trước người mình thích mất mặt quá chừng, chỉ muốn giết chết kẻ không cưỡng lại được cơn buồn ngủ ban nãy; mặt khác, có lẽ Tiêu Nhất Sùng không cho rằng chuyện ngủ ngáy có gì nghiêm trọng cả, ngược lại còn thấy đáng yêu, nếu vậy thì cứ mất mặt thôi, cũng chẳng phải chuyện gì to tát… Tiêu Nhất Sùng thấy khuôn mặt tái nhợt lúc mới dậy của Lục Tuế Tinh bấy giờ đã ửng đỏ, bèn không trêu cậu nữa. Ban nãy anh chỉ đến chỗ thùng rác ở cách đây không tới mười mét để vứt rác, nào ngờ vừa về đã trông thấy Lục Tuế Tinh sa sút tinh thần đến thế, khiến anh giật mình, vội chạy sang dỗ dành. Lục Tuế Tinh dễ dỗ hơn anh nghĩ, thậm chí Tiêu Nhất Sùng có cảm giác vào ngay giây phút mình xuất hiện, Lục Tuế Tinh đã chẳng cần ai dỗ nữa rồi, nhưng Tiêu Nhất Sùng vẫn muốn làm theo cách của mình. Nhìn Lục Tuế Tinh vẫn đang đỏ mặt, anh bật cười. Đây mới là dáng vẻ cậu chàng nên có. * Tối trước khi ngủ, Lục Tuế Tinh nhận được một tấm ảnh của Tiêu Nhất Sùng gửi đến. Đây là ảnh Tiêu Nhất Sùng chụp lúc cậu ngủ.
Nửa phần mặt trên đã bị mũ che đi, song chỉ nhìn nửa dưới thôi đã đoán được cậu chàng này ắt hẳn đẹp trai lắm đây.
Cậu mặc chiếc áo mỏng màu trắng, hai tay đặt trên vùng bụng nhỏ nhắn bằng phẳng, đôi chân dài duỗi thẳng trông thật dịu ngoan.
Lúc này cậu đang nằm trên thảm trải picnic sọc ca-rô lam trắng, xung quanh rải rác vài món ăn vặt, sắc cỏ xanh rì đến ngọt ngào, đào hồng trời xanh, có lẽ nàng gió vừa ghé qua khiến khung nền được điểm xuyết bởi những chấm bầu dục nho nhỏ màu hồng trắng của cánh hoa. Quanh đó là những nhóm người cười nói rộn rã, tốp thì đùa vui, tốp thì hát ca, lác đác bóng dáng ai đó như đang hò hét. Thế giới ồn ã thế đó, ấy vậy mà chàng thiếu niên vẫn say giấc nồng. Tiêu Nhất Sùng gửi tiếp một tin: “Dáng vẻ của cậu trong mắt tôi.” Biển người mênh mông, nhưng trong mắt anh, em là người đặc biệt nhất. Tiêu Nhất Sùng không biết Lục Tuế Tinh đã hiểu hay chưa..
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!