Vốn dĩ tối qua cũng không ngủ được, nằm trằn trọc cả đêm mãi, cuối cùng nhìn ra ngoài thì trời đã sáng mất rồi.
Từ Đan Đan muốn nằm lười một chút, đợi Dịch Thiên Kỳ trở về phòng thay đồ đi làm rồi mới dậy.
Nhưng đợi mãi chẳng thấy người đâu, cô lấy làm lạ.
Cô rời giường, vệ sinh cá nhân xong thì đi xuống nhà tìm thử xem hắn có ở dưới không, nhưng tìm hết ngóc ngách cũng chẳng thấy đâu.
Đôi giày của hắn vẫn đang để ngay ngắn trên kệ, chứng tỏ hắn vẫn chưa ra khỏi nhà.
Từ Đan Đan ngồi nghĩ xem hắn đang ở đâu, vừa hay thím Chu vừa đến, nhìn thấy cô đang ngồi ngơ ngẩn một mình liền hỏi:
"Hôm nay cô dậy sớm vậy, sao lại ngồi ở đây thế?"
"Không có gì."
"Cậu chủ đâu? Chắc là vẫn chưa đi làm đâu nhỉ?"
Từ Đan Đan gật đầu cười cho qua.
Bởi vì cô cũng chẳng biết hắn đang ở đâu mà.
Thím Chu đi vào trong làm bữa sáng, để lại cô ngồi một mình trên sofa.
Từ Đan Đan suy nghĩ một hồi, cảm thấy bản thân đúng là vô lý.
Rõ ràng đêm qua còn cùng hắn cãi nhau một trận, tại sao bây giờ lại phải lo lắng hắn đang ở đâu chứ? Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy, không thấy tung tích hắn, cô vẫn lo thôi.
Thà rằng ngày ngày chạm mặt, cho dù không hòa thuận, vẫn cảm thấy an tâm vì đối phương không sao, còn hơn là bây giờ phải ngồi đây suy nghĩ xem người kia đang ở đâu...!
"Thư phòng."
Từ Đan Đan đột nhiên nhớ ra còn một nơi quan trọng mà bản thân chưa tìm.
Sao cô lại có thể quên một nơi như vậy được chứ? Bình thường hắn đều sẽ ở đó mà.
Cô chạy một mạch lên lầu, muốn mở cửa vào xem thử.
Cửa bị khóa ở bên trong, chứng tỏ trong đó có người.
Từ Đan Đan vừa gõ cửa vừa gọi hắn:
"Dịch Thiên Kỳ, mở cửa!"
Bên trong không một chút tiếng động, khiến cô có cảm giác bất an không nói thành lời.
Cô đập mạnh lên cửa, sốt sắng gọi hắn:
"Dịch Thiên Kỳ, tôi kêu anh mở cửa, anh có nghe không?"
"Dịch Thiên Kỳ, mau mở cửa!"
"Anh không mở, tôi sẽ mở khóa xông vào đó."
Cho dù cô gọi thế nào, bên trong vẫn là một mảng im lặng.
Trong đầu Từ Đan Đan vang lên một tiếng chuông cảnh tỉnh, nói với cô rằng hắn nhất định có chuyện rồi.
Cô chạy về phòng lấy chìa khóa sang mở cửa, đẩy cửa vào thì hốt hoảng...!
Dịch Thiên Kỳ quần áo mỏng manh đang nằm dưới đất
Đêm qua trời mưa lạnh lẽo, hắn chỉ mặc một bộ đồ ngủ, còn nằm ở dưới đất, nói không chừng bị bệnh rồi.
Từ Đan Đan đi lại sờ người hắn, quả nhiên cô đoán không sai, cả người nóng hổi.
Hắn phát sốt rồi.
"Thím Chu, mau giúp con gọi bác sĩ.
Nhanh lên!"
Từ Đan Đan gọi vọng xuống nhà thông báo cho thím Chu.
Bà vừa nghe tiếng gọi lập tức gọi cho bác sĩ gia đình rồi chạy lên trên xem tình hình.
Bạn đang đọc bộ truyện Không Tình Yêu tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Không Tình Yêu, truyện Không Tình Yêu , đọc truyện Không Tình Yêu full , Không Tình Yêu full , Không Tình Yêu chương mới