Sau khi Từ Đan Đan tỉnh dậy được 2 ngày thì Từ Diệu Khánh đến thăm cô.
Ông mang theo rất nhiều đồ bổ, trái cây, đều là những thứ trước đây ông chưa từng mua cho cô.
Phương Từ Anh còn nấu một phần canh cá để ông mang đến cho cô.
Lúc mới đến còn bị Dịch Thiên Kỳ chặn ở ngoài cửa không cho vào.
Từ Đan Đan thấy hắn đi lâu chưa về, ra ngoài tìm mới biết chuyện.
Cô biết ông đến đây tìm mình là vì việc gì.
Vì để hắn không làm khó ông mà cô đã viện cớ:
"Thiên Kỳ, thím Chu gọi điện nói đã chuẩn bị xong đồ rồi, anh mau về lấy đi."
Từ đây trở về nhà cũng khá xa, để hắn rời đi, kéo dài thời gian để hai người nói chuyện.
Dịch Thiên Kỳ dùng dằng không muốn đi, cô phải năn nỉ mãi hắn mới chịu rời đi.
Từ Đan Đan ở trong phòng bệnh mãi cũng ngột ngạt.
Nhân lúc bên ngoài đang nắng đẹp, lại có gió mát, nên hai người đã ra ngoài ngồi.
Từ lúc gả cô đi, Từ Diệu Khánh mỗi lần gặp cô đều căng thẳng, ông xoa hai tay vào nhau, ngập ngừng không dám nói.
Cuối cùng vẫn là cô lên tiếng trước:
"Ba đến đây, là vì chuyện của Diệu Hàm đúng không?"
"Đúng, đúng." Ông trả lời gấp, trong giọng nói còn mang theo chút căng thẳng
"Con đã nói với Thiên Kỳ, thả em ấy ra.
Con sẽ không truy cứu chuyện này."
"Ba xin lỗi con, nếu lúc trước ba nuôi dạy nó đàng hoàng, không nuông chiều nó quá mức, mọi chuyện sẽ không như ngày hôm nay."
Từ Đan Đan nhìn chiếc lá vừa rơi xuống, đáp trên mặt đất.
Lại suy nghĩ đến cuộc đời của con người, cũng ngắn ngủi như vậy.
Nếu đã ngắn ngủi, vậy chi bằng sống cho vui vẻ, để tâm mấy chuyện buồn làm gì, ảnh hưởng sức khỏe của mình.
"Con đã không còn để tâm rồi."
Hai người lại rơi vào im lặng.
Từ Đan Đan quan sát gần đó có hai đứa trẻ.
Đứa em nhỏ không biết vì chuyện gì mà vừa khóc vừa ôm đùi chị, người chị cũng đang ra sức dỗ dành.
Cô nhìn thấy cảnh này, bất giác cười, nói với ông:
"Thật ra, lúc nhỏ Diệu Hàm cũng rất đáng yêu, rất hay bám con."
"Đúng vậy."
Trong tiềm thức của Từ Đan Đan, Từ Diệu Hàm lúc nhỏ là một đứa trẻ ngoan.
Mỗi lần đều bám cô như sam, muốn cái gì cũng bảo cô lấy.
Phương Từ Anh thậm chí còn không thân thiết với Từ Diệu Hàm bằng cô.
Sau này lớn lên rồi, bị dạy hư, mới trở thành như vậy.
Mỗi lần cô nhớ đến hình ảnh nhỏ bé chạy lon ton theo mình, đều sẽ mềm lòng, không nỡ bỏ đứa em gái này.
"Xin lỗi." Từ Diệu Khánh nói một câu không đầu không đuôi khiến cô không hiểu sự tình
"Dạ?"
"Ba xin lỗi, ba năm xưa không nên tin lời của ông thầy bói đó, đối xử với con không tốt.
Ba thật lòng thấy rất áy náy."
"Lúc đầu con đúng là có giận ba thật, nhưng bây giờ không sao rồi, con không trách ba.
Thật ra, ba gả con cho Thiên Kỳ, cho con một gia đình hạnh phúc, đây là một việc tốt."
"Ba, ba không biết, không biết mình đã làm gì nữa."
Từ Diệu Khánh che mắt khóc.
Bạn đang đọc bộ truyện Không Tình Yêu tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Không Tình Yêu, truyện Không Tình Yêu , đọc truyện Không Tình Yêu full , Không Tình Yêu full , Không Tình Yêu chương mới