Hắn nhếch miệng cười một tiếng: "Không cần hoảng sợ như vậy, thương thế của các ngươi đều là vết thương da thịt, cùng lắm cũng chỉ đau nhức gân cốt một chút, ba năm bảy ngày, nhiều nhất nửa tháng thì có thể khỏi hẳn, ta đoán ngoại trừ ba bốn ngày đầu khó hoạt động một chút thì mấy ngày sau đó miễn cưỡng bắt đầu làm việc cũng không thành vấn đề. Ha ha, thấy ta suy nghĩ cho các ngươi có chu đáo không?"
Người nhà này hoảng sợ nhìn Tả Tiểu Đa.
Thực sự không rõ đây là một cái quái vật gì? Thành thành thật thật giao tiền chỉ vì hàng tháng tới đánh chúng ta? Có cần phải như vậy hay không?!
Rốt cuộc thì người này nghĩ như thế nào?
Bên ngoài có tiếng ầm ầm vang lên, tuần tra đã đến.
Tả Tiểu Đa nhếch miệng cười vui vẻ, nói: "Ta nói được thì làm được, ta sẽ tích cực phối hợp, cố gắng kiếm tiền cho các ngươi trả tiền thuốc men, mua thuốc uống. Nhưng mà chuyện ta nói mỗi tháng sẽ qua đánh các ngươi một trận cũng sẽ như thế, bởi vì chuyện này là thú vui duy nhất trong cuộc sống sau này của ta."
"Rõ chưa, ta sẽ luôn tiếp tục như thế, bây giờ đã không phải là chuyện giữa ta và cha ngươi nữa, mà đã trở thành chuyện giữa ta và nhà các ngươi, cho nên, cho dù thương thế cha ngươi khỏi, được xuất viện thì vẫn sẽ tiếp tục tới, tiếp tục cho các ngươi tiền chữa trị. Hành động này của ta cùng lắm cũng chỉ là dân sự, trị an, có làm như thế nào cũng không tính được vào hình sự, chuyện này ta biết rõ."
"Hơn nữa, bây giờ bao gồm cả luật pháp đốc tra vân vân đều biết là ta bị đe doạ, chỉ là bọn họ không thể chế tài hành vi này của các ngươi thôi. Nhưng mà cho dù nói như thế nào đi nữa thì cũng coi như là đã vi phạm pháp luật, về tình về lý thì đều đứng về phe ta."
"Nói thật, ta hi vọng những ngày này sẽ dài thêm một chút, cảm giác quyền quyền chạm thịt quá đã."
"Loại người như các ngươi, pháp luật không thể nào chế tài, ta tìm chứng cứ để cho mình thoát tội thì cũng đơn giản thôi, nhưng như vậy thì quá dễ dàng cho các ngươi."
"Ta chỉ cần vài phút là có thể tìm được chứng cứ rời đi, không cần cho tiền các ngươi. Nhưng mà ta đi... các ngươi lại có thể tiếp tục sống như chưa có chuyện gì xảy ra... như vậy là quá khoan dung cho các ngươi."
"Ông đây thà rằng mình chịu oan ức một chút, ở đây lâu thêm một chút cũng không muốn để cho các ngươi dễ chịu!"
"Đe doạ ta!? Hắc hắc, sợ là các ngươi không biết mình đang de dọa ai!"
Tả Tiểu Đa bắt chéo chân, ngồi trên ghế cao nhất, nhìn xuống đám người đang nằm một đống bên dưới, mũi thở phì phò nói: "Xuy xuy, xuy xuy.. không phải chỉ là đấu một lần xem ai không có lương tâm hơn ai, ai không nói lý lẽ hơn ai sao? Yên tâm, Tôn tặc, riêng chuyện này thì ông đây cặn bã hơn các ngươi nhiều!"
...
Tiếng đập cửa vang lên, tuần tra tới.
Tả Tiểu Đa đứng lên mở cửa, cúi đầu khom lưng, vẻ mặt hối hận nói: "Ài, trưởng quan, ta... ta thật sự không nhịn được tính tình, đánh bọn họ... ta không đúng, ta hối cải, ta xin lỗi, ta vui lòng bồi thường, ta nhất định sẽ phụ trách tới cùng."
Hiển nhiên người dẫn đầu đội tuần tra cũng biết đầu đuôi chuyện này, sao lại không biết Tả Tiểu Đa bị đe doạ được, đối với chuyện "nhịn không được đánh người" thì hắn tỏ vẻ mình đã hiểu, thở dài nói: “Nhưng mà dựa theo quy định, ngươi tạo thành thương thế mới thì sẽ tích lũy vào trong tiền bồi thường thuốc men. Như vậy sẽ khiến cho thời gian bồi thường xử lý thiệt hại của ngươi bị kéo dài hơn, khá bất lợi cho ngươi..."
Nói xong, lại đồng tình thở dài.
Tả Tiểu Đa gật đầu như giã tỏi: "Làm người thì dù sao cũng phải biết chịu trách nhiệm cho hành vi của mình, ta ra tay đánh người, đương nhiên phải chịu trách nhiệm! Sau này ta kiếm tiền chỉ để lại số đủ cho ta ăn cơm là được, phần còn lại đều cho bọn họ, ai, sao lúc nãy ta lại xúc động như vậy chứ, nhịn không được đánh người chính là ta sai, là lỗi của ta, phạm lỗi thì phải trả giá đắt..."
Bạn đang đọc bộ truyện Khuynh Đảo Thiên Hạ tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Khuynh Đảo Thiên Hạ, truyện Khuynh Đảo Thiên Hạ , đọc truyện Khuynh Đảo Thiên Hạ full , Khuynh Đảo Thiên Hạ full , Khuynh Đảo Thiên Hạ chương mới