Tả Tiểu Niệm bước ra khỏi cổng.
Thấy ngay một chiếc xe thể thao trước mặt, đang dừng ở ven đường. Mộng Trầm Ngư đang ngồi trên ghế lái: "Sư tỷ sư tỷ, Tiểu Niệm sư tỷ... Đến đây ta tiễn tỷ một đoạn."
"Tự đi đi."
Mộng Trầm Ngư nhảy xuống xe: "Sư tỷ, chỗ ta có một lọ Tẩy Tủy đan thượng phẩm của Đan tông, tỷ xem..."
"Lên xe."
Tả Tiểu Niệm ngồi lên."
"Oke."
Mộng Trầm Ngư nhảy lên, ngồi vào ghế lái, gruuu một tiếng, xe thể thao khởi động rồi lao đi như đạn pháo ra khỏi nòng.
...
"Dừng lại."
Tần Phương Dương kêu lên.
Người trong võ đạo tràng đã thưa hẳn.
Bây giờ Tả Tiểu Đa đang khiêu chiến người thứ hai mươi chín. Tả Tiểu Đa cứ như phát rồ mà đánh với sáu người đứng trước, đã thương tích đầy mình mà vẫn còn muốn khiêu chiến.
Hắn không phải đanh đánh cược mà là đang liều mạng, liều mạng tiến về phía trước.
Đánh xong một trận đều là trong tình trạng kiệt sức, không thể tiếp tục chiến đấu nữa. Nhưng sau khi nghỉ ngơi một lát, sẽ đề xuất vòng khiêu chiến tiếp theo: "Nếu thắng là đã có tư cách, tất nhiên ta phải khiêu chiến đến vị trí càng cao hơn."
Hiện tại, Tả Tiểu Đa đang đấu với Tạ Cuồng Văn. Cả hai cũng không phải lần đầu giao thủ, ba lần trước đều là Tả Tiểu Đa bị đánh cho nằm sấp, cả người sưng phù không nỡ nhìn thẳng.
Nhưng hắn vẫn muốn chiến.
Kết quả này đến cả Tần Phương Dương cũng không thể ngờ tới, người thoạt nhìn khôn khéo láu cá lại có khuynh hướng "chiến đến hơi thở cuối cùng" như vậy.
Nhưng nếu cứ đánh tiếp khó tránh khỏi bị thương đến căn cơ.
Hắn vốn cũng chỉ định xem xem rốt cuộc Tả Tiểu Đa có thể làm đến mức nào, lúc này mới cố ý quan sát thêm hai trận. Nếu thật sự theo quy tắc thì lúc Tả Tiểu Đa bị đánh ngã lần đầu đã phải hô dừng rồi.
Thật ra không chỉ Tần Phương Dương mà tất cả những học viên ở đây cũng không một ai nghĩ rằng kẻ tự xưng là thần côn này lại có dáng vẻ Tam Lang liều mạng như vậy.
...
Tả Tiểu Đa bên kia thì đang mừng thầm.
Long Vũ Sinh tuân thủ trận cá cược, chi ra hai mươi tệ. Trong khoảnh khắc hai mươi tệ rơi vào tay Tả Tiểu Đa, một cảm giác mát rượi chợt nảy sinh.
Giống như từ trên trời rơi xuống, như tự nhiên sinh ra.
Tả Tiểu Đa chỉ cảm thấy một vùng thần bí giữa chân mày thoáng cái bị cảm giác mát rượi lấp đầy.
Một phần mát lạnh đó dần dần lan tỏa ra từ vùng thần bí đó, tiến vào kinh mạch. Cảm giác dễ chịu khó mà gọi tên, không chỉ lập tức khiến cho tinh thần phấn chấn gấp trăm lần, mà còn giúp tu vi của Tả Tiểu Đa tinh tiến lên rất nhiều.
Mà một phần khác thì được giữ lại ở vùng thần bí kia.
Chính là một nửa giọt nằm dưới đáy sâu?
Tả Tiểu Đa có thể cảm nhận được rõ ràng, chỉ cần gom đủ một giọt, mình chỉ cần động ý niệm, một giọt linh dịch này sẽ thấm vào hai mắt mình, mình có thể dựa vào đó mà thấy được sinh tử họa phúc trong ba tháng của một ai đó.
Nhưng...
Rõ ràng mình đã xem tướng cho mười người, kiếm được mười khoản phí xem tướng, sao chỉ có nửa giọt linh dịch? Không phải xem mỗi người thì được một giọt à?
Trong lòng Tả Tiểu Đa vừa mừng rỡ vừa buồn phiền.
Bạn đang đọc bộ truyện Khuynh Đảo Thiên Hạ tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Khuynh Đảo Thiên Hạ, truyện Khuynh Đảo Thiên Hạ , đọc truyện Khuynh Đảo Thiên Hạ full , Khuynh Đảo Thiên Hạ full , Khuynh Đảo Thiên Hạ chương mới