Thanh niên vùng vẫy mấy lần, nhưng không tránh thoát được, sắc mặt chậm rãi trở nên hung hăng, nhìn Tả Tiểu Đa, thấp giọng uy hiếp: "Ngươi có buông ra không?!”
Tả Tiểu Đa nhíu mày: "Thí chủ, chỉ cần một ngàn tệ, ngươi có thể thoát khỏi một trận họa sát thân, chẳng lẽ ngươi không chịu bỏ khoản thiện tài nhỏ này sao?”
“Ngươi mẹ nó mới có họa sát thân! Ngươi mẹ nó có phải bị bệnh hay không?!”
Thanh niên phẫn nộ, vừa mới đắc thủ đang mừng thầm. Mấy con bé cắm mặt vào điện thoại thế này là dễ trộm nhất, chỉ cần thấy lúc đang cắm cúi nói chuyện điện thoại, muốn lấy cái gì cũng dễ như trở bàn tay.
Không ngờ đang lúc hí hửng, lại gặp phải một tên nhóc dở hơi nói luyên tha luyên thuyên.
Đây không phải người bị bệnh thần kinh thì là gì?
"Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”
“Ta bởi vì cơ duyên nên muốn xem tướng cho ngươi thôi, Vô Lượng Thiên Tôn.”
Tả Tiểu Đa lại bày ra cái vẻ mặt trách trời thương dân, hai mắt từ bi nói: "Ngươi có họa sát thân, hung thần trước mắt, cần phải hóa giải.”
Thanh niên giận quá thành cười: "Ta thấy người có họa sát thân là ngươi mới đúng.”
“Haizzz, nhất niệm Linh Sơn, nhất niệm Minh phủ, họa phúc không cửa, duy người từ triệu.”
Tả Tiểu Đa chậm rãi buông tay: "Đã hữu duyên vô phận, vậy thí chủ ngươi tự giải quyết cho tốt! Ngươi đi đi...”
Lập tức ngân nga: "Nhân sinh nhiều lối rẽ, hữu duyên chớ tướng phụ, thiên ý vốn là thế, bể khổ không thể độ.
... Đáng tiếc, đáng tiếc... Vô Lượng Thiên Tôn.”
Thanh niên giận hừ một tiếng, cũng không muốn dây dưa, thẳng bước nhanh rời đi.
Thanh niên kia rẽ một cái, đã đi tới một com hẻm vắng vẻ, đang định kiểm tra thu nhập lần này, lại cảm giác trước mắt tối sầm lại, có người đứng ở trước mặt mình.
Ngẩng đầu nhìn lên, chính là thiếu niên bị bệnh thần kinh vừa rồi.
Thanh niên lập tức kinh ngạc: "Ngươi... Ngươi đến cùng muốn làm gì?!”
Tả Tiểu Đa chân thành nói: "Ta xem tướng cho tới bây giờ chưa bao giờ sai, ngươi là thật sự có họa sát thân, sắp ứng nghiệm rồi.”
Thanh niên: "Ngươi mẹ nó...”
Còn chưa mắng xong, bụp một tiếng, một cái quả đấm lớn chừng miệng chén đã nện mạnh vào mặt như chuỳ sắt!
Thanh niên kia chỉ cảm thấy mắt tối sầm lại, cảm giác đau đớn truyền đến, một tiếng răng rắc vang lên, xương mũi đã gãy đứt, trước mắt hoa lên, lảo đảo lui lại.
Trong lúc lùi lại, chỉ cảm thấy đầu rầm rầm rầm liên tục bị đánh, không đợi hắn giãy dụa, tóc cũng bị đối phương bắt lấy, thân thể không tự chủ được nhào về phía trước, khuôn mặt giơ lên, hung hăng đụng vào tường.
“Bịch bịch bịch...”
Một trận đánh dồn dập, như là đêm tân hôn động phòng, đâm đến tường ầm ầm rung động, kéo dài không thôi.
Một lát sau.
Thanh niên toàn thân bê bết máu, như là cái bao tải bị ném xuống đất run rẩy, thoi thóp.
Hai mắt đã sưng đến mức chỉ còn nhìn thấy lờ mờ, lúc này thấy một người ngồi xổm ở trước mặt mình, rất là ưu thương nói: "Ta đã nói ngươi có họa sát thân, hung thần trước mắt, sao ngươi lại không tin cơ chứ? Bây giờ thế nào... đã tin chưa?”
Thanh niên chỉ cảm thấy lá gan của mình đã bay mất luôn rồi.
Gia hỏa này rõ ràng là một thằng điên!
Đánh tới tấp như vậy, quả thực chính là muốn đánh chết mình, ở đâu ra cái gì mà họa sát thân? Nghe được giọng nói nhàn nhạt ấy, hắn nhịn không được toàn thân run rẩy lên.
“Tin chưa?”
Tả Tiểu Đa hơi không kiên nhẫn: "Chẳng lẽ ngươi chất vấn năng lực xem tướng của ta? Ta nói cho ngươi biết, ta chính là truyền nhân của Ma Y thần!”
“In ồi, a in ồi (tin rồi, ta tin rồi)...” Thanh niên cố gắng để cho mình đọc nhấn rõ từng chữ, chịu đựng đau đớn liên tục gật đầu, nhưng âm thanh phát ra vẫn không thể tròn trịa được.
“Tin là tốt.”
Bạn đang đọc bộ truyện Khuynh Đảo Thiên Hạ tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Khuynh Đảo Thiên Hạ, truyện Khuynh Đảo Thiên Hạ , đọc truyện Khuynh Đảo Thiên Hạ full , Khuynh Đảo Thiên Hạ full , Khuynh Đảo Thiên Hạ chương mới