Tần Phương Dương cũng nghiêm túc, phất ống tay áo một cái, hai viên Tỉnh Hồn ngọc trên lòng bàn tay Tả Tiểu Đa nhất thời biến mất không thấy gì nữa, lúc này mới ngồi yên hỏi: “Tả Tiểu Đa, nhà ngươi nghèo thật sao?”
Tả Tiểu Đa thở dài, đang muốn nói chuyện, Tần Phương Dương đã ngắt lời trách mắng: “Nghĩ kỹ rồi hãng nói!"
Tả Tiểu Đa mừng rỡ, trầm giọng nói: “Thưa thầy, so với đại đa số người mà nói, nhà của ta thật sự là nghèo muốn chết. Nhưng nếu so sánh với rất nhiều người nghèo hơn, thì nhà ta vẫn chưa đến nỗi không sống nổi.”
Tân Phương Dương hừ lạnh một tiếng, nhìn cái mặt của Tả Tiểu Đa bộ lúc này, dù đang rất cung kính, nhưng trong lòng đột nhiên lại trỗi dậy một sự xúc động muốn đánh hắn một trận nhừ tử.
Nói vậy cũng chẳng khác nào không nói!
Duỗi ngón tay trỏ ra gập lại, gõ cốc một cái vào đầu Tả Tiểu Đa, nhắc nhở: “Thành thật một chút!”
Cái cốc đầu này rất vang, tiếng cốc không những thanh thúy, càng xen lẫn một loại cảm giác vang vọng nữa, lại có mấy phần văng vắng như tiếng trống vang từ thời cổ xưa.
Tỉnh huống bên này xảy ra bất ngờ, nhất thời khiến cả lớp đều cười vang, không khí căng thẳng trước đó nhất thời cũng bị xua tan rất nhiều.
Từ sáng sớm, Tả Tiểu Đa đã tìm kiếm, bởi vì hắn phát hiện Lý Thành Long thế mà không có trong phòng học, mà thẳng cho tới trưa vẫn không thấy bóng dáng.
“Lý Thành Long đi đâu rồi? Trốn học rồi à?” Giữa trưa lúc nghỉ ngơi, Tả Tiểu Đa hỏi một câu.
Tiểu tử này hôm qua lôi mình ra trêu đùa, hôm nay. thế mà không thấy hình bóng.
Trước mặt Long Vũ Sinh lật qua mí mắt: “Trốn học? Tiểu tử kia đi giảng bài cho lớp khác.”
Giảng bài!? Tả Tiểu Đa chấn kinh, kinh ngạc tới mức mắt chữ A miệng chữ O, trong lúc nhất thời không biết nói cái gì cho phải.
Tiểu mập mạp giảng bài cho lớp mình, kể về lịch sử thì cũng thôi đi, không ảnh hưởng toàn cục, nhưng có thể đến các lớp khác để giảng bài sao? Mà nghe giọng điệu của Long Vũ Sinh, có vẻ loại tình huống này cũng không phải mới một lần, mà là rất nhiều rất nhiều lần, đây cũng là đãi ngộ siêu cấp.
Vạn Lý Tú có chút tiếc nuối thở d; Thành Long có thiên phú hơn người trong việc nghiên cứu lịch sử, hiếm người sánh kịp, càng có năng lực đã gặp qua là không quên được, tư liệu gì tin tức gì, chỉ cần nhìn một lần là có thể nhớ kỹ trong đầu, nên mới nói hắn biết tất cả mọi chuyện... Nếu không phải thiên phú tu hành quá mức bình thường, sớm đã được nhà trường coi thành đối tượng bồi dưỡng trọng điểm rồi, nhưng cũng chính là bởi vì điểm ấy, trường học cũng đã có định hướng, muốn tại hắn sau khi tốt nghiệp, trực tiếp nhậm chức giáo viên lịch sử, kiêm cố vấn sử học, đãi ngộ còn cao hơn người có kinh nghiệm trong nghề lâu năm như thầy Tần đó.”
Dư Mạc Ngôn có chút tiếc hận nói: “Cao cái gì, với nhãn lực và kiến thức của Lý Thành Long, nếu tương lai ở trong đoàn trong đội của ta... Hoặc là tại bất luận đoàn đội nào, đều có thể phát huy ra tác dụng cực lớn, đoạt được sẽ chỉ càng nhiều, ở lại học viện thì chỉ có mỗi tiền lương hàng tháng, ngồi ăn rồi chờ chết thôi.”
Long Vũ Sinh cũng biểu thị tiếc hận: “Ở lại trường học, quả thật đáng tiếc.”
Tả Tiểu Đa: “...”
Xế chiêu hôm đó Chiến đấu xếp hạng đúng hạn tiến hành, mà chiến tích cuối cùng lại lần nữa làm Tân Phương Dương khiếp sợ không nói nên lời!
Bạn đang đọc bộ truyện Khuynh Đảo Thiên Hạ tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Khuynh Đảo Thiên Hạ, truyện Khuynh Đảo Thiên Hạ , đọc truyện Khuynh Đảo Thiên Hạ full , Khuynh Đảo Thiên Hạ full , Khuynh Đảo Thiên Hạ chương mới