“Anh, đã lâu không gặp, anh xem thử có phải em đã cao hơn rồi phải không?”
Ở sân bay, Lục Tiện mặc váy dài cùng áo khóa trắng mà đứng nhảy nhót trước mặt Lâm Ức Thần.
Mà hắn lại cúi người gần chị ta, cười tươi duỗi tay sờ đầu chị ta.
Trong khoảng thời gian này đây là lần đầu tiên tôi thấy hắn cười.
Thì ra, hắn có thể cười.
Thì ra, không phải đối với ai hắn cũng khó chịu.
Nhưng mà có ai nghĩ được rằng, phần ôn nhu này đã từng thuộc về tôi đâu.
Kỳ thật tôi biết, Lục Tiện thích Lâm Ức Thần.
Trước kia, chị ta luôn cố ý hỏi tôi, tại sao Lâm Ức Thần sẽ dẫn tôi đi xem phim mà không bao giờ chịu dẫn chị ta đi cùng.
Thật sự trước kia, Lâm Ức Thần luôn thiên vị tôi, mà trước khi gặp Lâm Ức Thần, tôi cũng từng nếm mùi vị bị thiên vị.
Chính là hiện tại, Lục Tiện vẫn thành công đem người bên cạnh tôi cướp đi.
“Em gái, em có khỏe không?”
Chị ta đột nhiên ôm lấy tôi.
“Em gái con, aizzz, em con mà được một nửa của con là tốt rồi”
Bên cạnh truyền tới giọng nói thổn thức của mẹ, thân thể tôi tự nhiên cứng đờ.
Lục Tiện ghé đầu bên vai tôi nhẹ nhàng cười.
Đột nhiên tôi nhớ tới cô ta từng nói.
[ Em gái, em biết tại sao chị thông minh hơn em không?
Bởi vì lúc còn là thai nhi, chị cướp hết chất dinh dưỡng của em đó.
Chị chính là muốn cướp đi tất cả đồ vật của em ]
06.
Buổi tối, tôi gõ cửa phòng Lục Tiện.
“Lục Tiện, chị đã đáp ứng tôi, chờ chị về nước sẽ nói sự thật cho mọi người”
“Em nói cái gì vậy hả em gái?”
Tôi chất vấn chị ta mà chị ta lại giả ngu.
“Chị rõ ràng đã nói với tôi, chờ chị xuất ngoại du học về, sẽ nói sự thật cho mọi người nghe, sẽ nhận tội phóng hỏa..”
“Em gái, em đưa điện thoại cho chị được không?”
Tôi ngơ ngác, theo bản năng mà túm chặt điện thoại trong túi.
Chị ta lại mạnh mẽ lấy điện thoại tôi ra tới, sức lực của tôi thật sự không mạnh bằng chị ta.
Ấn dừng ghi âm, tiếp theo xóa ghi âm, động tác liền mạch lưu loát.
“Em gái, em thông minh rồi nha còn biết ghi âm chị em mình nói chuyện nữa”
Chị ta ngồi trên giường ngửa đầu nhìn tôi.
Đúng vậy, vốn dĩ tôi chuẩn bị ghi âm toàn cuộc nói chuyện của chúng tôi. Hiện giờ, tôi rất hối hận, hội hận lúc chị ta khóc lóc cần xin tôi nhận tội thay đã không ghi âm lại.
Bị chọc thủng bí mật, tôi đành phải tắt điện thoại, chị ta thấy liền nở nụ cười.
“Em gái, không cần nghiêm túc như vậy nha, ngày mai, chúng ta sẽ kêu ba mẹ và anh trai tới, nói sự thật cho bọn họ nghe, được không?”
Người con gái ngồi trên giường cười ngọt ngào, mà tôi lại không tin, không tin chị ta sẽ dễ dàng thỏa hiệp như vậy.
Nhưng tôi lại không biết, chị ta sẽ chơi trò gì.
07.
Tôi gửi tin nhắn cho âm Ức Thần, hỏi hắn khi nào có thời gian rảnh tôi có chuyện muốn nói.
Hắn trả lời tôi rằng cả đời này đều không rảnh.
Mà Lục Tiện gọi cho hắn, hắn nói rằng buổi chiều có cuộc giải phẫu, buổi tối mới về được.
Hiện tại, trong lòng tôi đang thấp thỏm kịch liệt.
Nằm mơ tôi cũng thấy mình đang nói sự thật chân tướng cho mọi người.
Mỗi lần ánh mắt rét lạnh của Lâm Ức Thần nhìn tôi.
Mỗi lần mẹ tôi chỉ trích tôi không bằng chị gái.
Tôi muốn chứng minh rằng không phải tôi là người gây ra.
Như vậy thì mọi người sẽ không chán ghét tôi.
Lâm Ức Thần làm xong giải phẫu thì trời đã khuya.
Trời đêm đầy sao rồi hắn mới trở về.
Hắn nhăn mày, khi thấy tôi thì theo bản năng mà ánh mắt tràn đầy sự chán ghét.
Có chút kì quái, rõ ràng tôi và Lục Tiện rất giống nhau, nhưng mà hắn chưa bao giờ nhận nhầm chúng tôi.
Ba, cũng chính là ba ruột của Lâm ức Thần cũng từ công ty về, mọi người đều ngồi ở bàn ăn, nhìn chằm chằm tôi.