Nghe vậy Hoắc Dật cũng sững sờ, mặt lập tức tối sầm: “Anh gặp hắn làm gì? Chắc là đã bị điều đi rồi, em cũng không biết rốt cuộc hắn đang ở đâu.”
Trình Gia Mục bật cười, tên này lại ăn giấm ghen tuông gì rồi?
Cậu nghiêm mặt nói: “Anh muốn hỏi hắn, cuối cùng thì vì sao hắn lại muốn giết anh.
Người mà khi đó anh muốn ở bên một đời chính là hắn, vậy thì vì sao hắn lại nhất quyết muốn giết anh? Vả lại, là tự tay hắn đưa anh xuống Hoàng Tuyền, giờ đổi lại là hắn, anh cũng nên có qua có lại.”
Hoắc Dật trầm mặc một hồi, nói: “Vậy em đi cùng với anh.”
Trình Gia Mục vẫn ngồi bên tay lái phụ của Hoắc Dật, họ không gọi lái xe cũng không gọi trợ lý, chỉ có hai người đi với nhau.
Cả hai đều đeo kính râm và khẩu trang, nhưng lúc đến nơi mới phát hiện thật ra không cần phải che giấu gì hết.
Bởi vì khu vực trại giam vô cùng vắng vẻ.
Trước khi đi Hoắc Dật đã liên hệ chào hỏi trước, cho nên khi đến nơi hai người đều đường hoàng đi vào.
Vốn dĩ Trình Gia Mục có rất nhiều điều muốn nói với Tiết Vũ, nhưng khi tới gần thì lại không thể cất nên lời, đành phải hỏi: “Tiết Vũ, anh…”
Hỏi cái gì bây giờ? Tại sao lại giết tôi? Nếu giờ cậu nói mình là Viên Mục, chắc Tiết Vũ sẽ trầm mặc không đáp, còn tự hỏi vì sao tên tâm thần này lại tới trêu chọc mình?
Nào ngờ Tiết Vũ lại mở miệng trước: “Trình Gia Mục, cậu đến đây để cười nhạo tôi sao?”
Trình Gia Mục sửng sốt, cánh môi hơi hé mở nhưng lại không nói nên lời.
Bởi vì rõ ràng cậu đã thấy sắc mặt của Tiết Vũ không được tốt.
Những người hít thuốc phiện, nếu không dùng lâu ngày nhất định nhìn sẽ vô cùng tiều tụy.
Mà điều kiện vật chất của Tiết Vũ lại quá tốt, cuộc sống an nhàn sung sướng lại còn hít thuốc loại tốt, gần như không có tạp chất.
Vậy nên nhìn hắn vô cùng bình thường, thậm chí còn khỏe mạnh và trẻ trung hơn những người bằng tuổi.
Thực ra hắn đã hơn ba mươi tuổi, nhưng vẫn diễn vai các công tử hào môn quý tộc, quay mấy bộ phim thần tượng tuổi teen mà không hề mất sự hài hòa, tất cả là nhờ có gương mặt kia.
Nhưng lúc này nhìn hắn khác hẳn Tiết Vũ trong ấn tượng của cậu.
Râu xanh mọc lởm chởm, mái tóc rối bời không được chải chuốt, răng cũng không có thời gian đi tẩy cho nên cũng lộ ra màu vàng như những kẻ nghiện thuốc khác.
Trình Gia Mục có chút khó tin khi nhìn dáng vẻ tiều tụy này của hắn, cũng không đau lòng, không thống khoái vì được giải hận mà chỉ cảm thấy sự hờ hững.
Không sai chính là hờ hững.
Cậu cho rằng mình sẽ hả giận, hoặc có chút thương hại do dư tình chưa dứt, thế nhưng tất cả đều không có.
Cậu chỉ hờ hững nhìn hắn, giống như đang nhìn một kẻ xa lạ.
Có thể là vì Trình Gia Mục đến gặp hắn, nhưng lại trầm mặc một mình thật lâu.
Tiết Vũ bèn mở miệng hỏi: “Bây giờ cậu hài lòng rồi chứ?”
Trình Gia Mục không kịp phản ứng, bèn hỏi: “Hài lòng cái gì?”
Tiết Vũ nói: “Đừng ở đây giả vờ làm người tốt với tôi, chẳng lẽ cậu không hận tôi ư?”
Trình Gia Mục ăn ngay nói thật: “Tôi không hận anh.”
Tiết Vũ cười nhạo một tiếng: “Vậy tại sao còn cố ý đến cười nhạo tôi? Không sai, việc phát ảnh nude của cậu lên mạng là tôi không đúng, thế nhưng đều là các người ép tôi.”
“Ngoại trừ cậu, còn có Hoắc Dật, là các cậu khiến tôi rơi vào cùng đường mạt lộ.
Hoắc Dật phong sát tôi, khiến tôi không thể không ra nước ngoài.
Còn cậu, cậu là kẻ gieo gió gặp bão, không cần ở đây giả vờ làm Bạch Liên Hoa.”
Hắn thở dốc một hơi rồi nói tiếp: “Cậu đã chụp ảnh nude, có nghĩa cũng chẳng phải dạng tốt lành gì? Đừng có nói với tôi là bị bắt ép gì đó, nếu không phải cậu đi lang chạ với đàn ông thì lấy đâu ra ảnh nude? Bạn học bắt ép? Tôi không tin? Vì sao không có bạn học nào bắt ép tôi hết? Là bởi cậu cũng không phải kẻ tử tế gì!”
Dần dần hắn lại càng nói to lên, điên cuồng cười lớn: “Hoắc Dật! Mày có nghe thấy không? Người mà mày nâng niu trong tay chính là kẻ tốt đẹp như vậy sao? Ha ha ha.”
Hoắc Dật không vào trong, nhưng lúc nghe mấy lời này lại có chút bận tâm, lo là Trình Gia Mục sẽ xảy ra chuyện.
Dù sao ai mà biết được những phạm nhân sắp chết có thể làm ra những chuyện gì, vậy nên liền đi theo vào.
Nhưng vừa vào thì lại đụng phải Trình Gia Mục đang đi ra.
Hoắc Dật liền hỏi: “Sao rồi? Hắn có làm gì anh không?”
Trình Gia Mục lắc đầu, trầm mặc một hồi mới lại nói: “Không có việc gì, chúng ta đi thôi.”
Trên đường trở về, Trình Gia Mục vẫn luôn trầm mặc.
Cậu đã nghĩ tới rất nhiều chuyện có thể xảy ra trong lần gặp mặt này, nhưng khi thực sự nhìn thấy, thì lại không có gì xảy ra hết.
Cậu không tưởng tượng nổi mình lại trấn tĩnh như vậy, cũng không ngờ người kia lại điên cuồng tới vậy.
Cậu hiểu rõ Tiết Vũ, mỗi khi họ cãi nhau hắn cũng đều trầm mặc, thích dùng chiến tranh lạnh để đánh bại Viên Mục, những khi không cãi nhau thì lại ôn nhu và đầy quan tâm.
Đây cũng chính là lý do vì sao cậu lại thích Tiết Vũ nhiều năm như vậy.
Nhưng cậu lại không ngờ tới, ở trước mặt một người ngoài như ‘Trình Gia Mục’, Tiết Vũ lại cay nghiệt tới vậy.
Cố chấp và nghi ngờ hệt như nhóm người thiểu số ngoài kia.
Cái gì mà ‘cậu không sai thì làm sao có ảnh nude’, kiểu suy nghĩ này khác nào ngôn luận của đám người ngu xuẩn trên mạng: ‘vì mặc đồ hở hang nên mới bị h*m h*ếp’.
Trình Gia Mục không phân biệt được, bởi vì lúc trước người yêu gần ngay trước mắt, yêu vào hóa Tây Thi, hay là Tiết Vũ ngụy trang quá tốt trước mặt mình, cho nên cậu mới không phát giác.
Nhưng có một điều có thể khẳng định, cậu đã không còn cảm giác nào với Tiết Vũ nữa, ngay cả cậu cũng không biết mình đã quên mất người ta từ khi nào.
Bạn đang đọc bộ truyện Kịch Bản Trọng Sinh Của Ảnh Đế tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Kịch Bản Trọng Sinh Của Ảnh Đế, truyện Kịch Bản Trọng Sinh Của Ảnh Đế , đọc truyện Kịch Bản Trọng Sinh Của Ảnh Đế full , Kịch Bản Trọng Sinh Của Ảnh Đế full , Kịch Bản Trọng Sinh Của Ảnh Đế chương mới