Lo đến thân thể Chử Thanh Huy, một đêm này Diêm Mặc trừ việc giúp nàng xoa eo cũng không làm gì khác, ít nhất cũng để cho nàng trải qua một đêm chấn động tâm can nhưng không có bất kỳ nguy hiểm gì.
Hôm sau phải nhập cung thỉnh an hoàng đế hoàng hậu, trời vừa sáng Chử Thanh Huy đã cực kỳ hưng phấn bò dậy, rửa mặt chải đầu xong, trước tiên đi đến tiền viện gặp qua sư tổ, sau đó vội vã dùng chút bữa sáng rồi cho người chuẩn bị kiệu tiến cung.
Hoàng hậu dậy càng sớm hơn, tiễn hoàng đế lâm triều xong thì không giống như thường ngày ngã xuống ngủ thêm một giấc mà là trực tiếp ngồi trước bàn gương, lệnh cho cung nhân rửa mặt chải đầu.
Người trong gương tuy đã qua ba mươi tuổi nhưng dung nhan trắng nõn, da thịt căng bóng, dáng vẻ ung dung, từ xa nhìn không ra là một nữ nhi đã xuất giá rồi.
Hoàng hậu nhìn trang phục lộng lẫy của mình trong gương, lại khẽ khàn thở dài một hơi.
Động tác trên tay Liễu Phiêu Nhứ dừng lại, thấp giọng hỏi: “Nương nương sao vậy?”
“Liễu nhi, ngươi nói có phải ta già rồi không? Ta luôn cảm thấy Noãn Noãn vẫn là một tiểu đậu đinh ở trước mặt ta chạy qua chạy lại. Hôm qua có vài lần thiếu chút nữa đã bật hỏi, sao công chúa vẫn chưa đến Tê Phượng cung? Sau đó mới nhớ ra, con bé đã xuất giá rồi.”
Liễu Phiêu Nhứ giúp hoàng hậu cài xong trâm cài tóc, nói: “Nương nương sao già được, đây là người vẫn chưa quen. Đừng nói nương nương, nô tỳ cũng không quen đó thôi. Công chúa được nuôi dưỡng ở trong cung hơn mười mấy năm, bây giờ xuất giá, nương nương lưu luyến cũng phải thôi. May là lát nữa công chúa sẽ cùng phò mã gia đến thỉnh an người rồi. Sau này mỗi một ngày, người đều có thể triệu công chúa nhập cung gặp mặt, cũng không khác gì trước kia.”
Hoàng hậu chỉ gật đầu.
Kỳ thật mọi người đều biết, bảo là không khác gì nhưng công chúa xuất giá rồi, rốt cuộc vẫn không giống trước kia. Hoàng hậu thân làm người mẹ, trong lòng khó tránh có chút phiền muộn lưu luyến.
Mấy đứa con này, tuy mỗi đứa đều hiếu thuận nhưng dính hoàng hậu nhất cũng chỉ có nữ nhi này. Hai đứa còn lại, Thái tử không cần nói rồi, ba bốn tuổi đã một mình làm chủ đông cung, không ở bên cạnh. Ngược lại Nhị hoàng tử được nuôi dưỡng bên cạnh, nhưng cậu nhóc tuy nói kính sợ hoàng đế cùng thái tử, nhưng rốt cuộc vẫn là nam hài, so sánh ra vẫn bằng lòng giống một chiếc đuôi nhỏ bên cạnh Thái tử hơn mà không phải bồi bên mẫu hậu cả ngày. Hơn nữa cậu nhóc bây giờ vào học ở Hàm Chương Điện, cũng chỉ đến chỗ hoàng hậu thỉnh an vào mỗi sớm tối.
Cung điện lớn như vậy đột nhiên không có âm thanh hoạt náo vui vẻ của các tiểu bối, có lúc hoàng hậu hốt hoảng cảm thấy bản thân chính là chim yến già trông giữ tổ.
Liễu Phiêu Nhứ lại nói: “Nương nương bận rộn hôn sự của công chúa, đột nhiên nhàn rỗi trở lại nên chỉ suy nghĩ lung tung thôi, ý của nô tỳ là vẫn nên tìm chút việc gì đó làm đi thôi.”
Hoàng hậu nhìn Liễu Nhi qua gương, “Ngươi nói là việc của Hằng Nhi?”
Liễu Phiêu Nhứ mỉm cười nói: “Nương nương nhanh chóng tìm Thái tử phi cho Thái tử, trong cung này không phải sẽ lại náo nhiệt lên sao?”
Hoàng hậu nghĩ đến cảnh tượng đó, cũng bật cười, ngoài miệng nói: “Nào có dễ dàng như vậy?” Nhưng trong lòng lại đang suy nghĩ tìm tòi, trong kinh những cô nương khuê môn nào đang đợi gả.
“Cúc vàng trong ngự hoa viên có phải sắp nở rồi không?” Hoàng hậu hỏi.
Liễu Phiêu Nhứ lui về sau một bước, trái phải nhìn trang sức trên đầu hoàng hậu, vừa nhìn vừa đáp: “Vâng, trước đó có người đến báo lại đã nhú lên rất nhiều nụ hoa, ước chừng trước sau Trung thu đã có thể thưởng hoa rồi.”
“Vậy cứ viện cái cớ này đi,” Hoàng hậu nói, “Sau Trung thu, trong cung lại làm một buổi tiệc thưởng hoa mời các tiểu tử cô nương trẻ tuổi đến tham gia náo nhiệt.”
Rửa mặt chải đầu xong thì ngồi ở trên điện đợi, Thái tử và Nhị hoàng tử cũng đến rồi, bọn họ hôm nay đặc biệt đến xin hoàng đế nửa ngày phép.
Chốc lát sau cung nhân đến báo, công chúa cùng phò mã ở ngoài cầu kiến, hoàng hậu vội để người truyền tiến vào.
Trên đường đến Chử Thanh Huy luôn vui vẻ mong chờ, đợi đến khi trở về nơi quen thuộc, nhìn hoàng hậu cùng huynh đệ ngồi ngay ngắn ở đó bỗng chốc nghẹn ngào, “Mẫu hậu……”
Hoàng hậu khom người vừa muốn đứng dậy, Nhị hoàng tử Chử Tuân đã như một quả pháo nhỏ chạy nhanh qua, nhào vào lòng Chử Thanh Huy, “A tỷ.”
Chử Thanh Huy đón lấy cậu nhóc hơi ngã về phía sau, may là trước đó Diêm Mặc đã tiến lên đỡ lấy eo nàng, cánh tay khỏe mạnh hứng chắc trọng lượng của hai người.
Đợi Chử Thanh Huy đứng vững, hắn mới buông ra nhưng vẫn đứng cách nàng nửa cách tay, để có thể kịp thời ứng phó bất ngờ.
“A tỷ a tỷ, đệ rất nhớ tỷ!” Chử Tuân ở trong lòng Chử Thanh Huy cọ tới cọ lui, cọ búi tóc được chải ngay ngắn chỉnh tề đến rối loạn.
Chử Thanh Huy sờ gương mặt của cậu nhóc, “A tỷ cũng nhớ Tiểu Tuân.”
“Đệ nhớ a tỷ đến mức cơm cũng ăn không vào, a tỷ nhìn xem có phải đệ gầy rồi không?” Chử Tuân đáng thương nói.
Thái tử đi lên, kéo tay Chử Tuân xách cậu nhóc ra, nghe thấy lời này chỉ biết chế nhạo, “Chưa đến một ngày, đệ bị mất nửa lạng thịt hay là một lạng thịt?”
Chử Tuân đang ngọ nguậy trong tay Thái tử, “Thái tử ca ca chẳng lẽ không biết sao? Một ngày không gặp như cách ba thu, đệ đã ba năm không thấy a tỷ rồi!”
Lời này vừa nói ra, ngược lại làm cho mọi người trong điện đều bật cười.
Thái tử kéo con sâu phá hoại này đi, Chử Thanh Huy và Diêm Mặc tiến lên, trịnh trọng khấu đầu với hoàng hậu.
“Được được, mau đứng lên, ban tọa.”
Một vòng nhìn nữ nhi mấy lần, hoàng hậu mới nói: “Công chúa được ta nuông chiều đến ngang bướng trẻ con, cần phò mã khoan dung nhiều rồi.”
Diêm Mặc nghiêm túc nói: “Công chúa rất tốt.”
Hoàng hậu khẽ cười, lại hỏi thăm tình hình sức khỏe của sư tổ vài các sư đệ của hắn, hỏi đến bọn họ ở trong kinh có quen hay không.
Cứ ngồi như vậy được môt lúc, Thái tử nhắc đến một vấn đề muốn thỉnh giáo phò mã, Diêm Mặc bèn cùng hắn đi về phía Đông cung, tiện thể Chử Tuân cũng bị mang đi luôn.
Sau khi bọn họ rời khỏi, Liễu Phiêu Nhứ mang theo cung nữ lui xuống, trong điện chỉ còn lại hai người hoàng hậu cùng Chử Thanh Huy.
Chử Thanh Huy vội vã chạy nhanh qua, giống như bình thường dựa sát vào bên người hoàng hậu.
Hoàng hậu sờ mặt nàng, lại nâng mặt nàng lên nhìn kỹ, khẽ thở dài nói: “Noãn Noãn của mẫu hậu, trưởng thành thật rồi.”
Trong mắt Chử Thanh Huy chứa đầy hơi nước, không nói gì.
Hoàng hậu lại nói: “Một gương mặt đáng yêu như vậy, trách sao phò mã lại dám bắt nạt công chúa của ta? Lát nữa phụ hoàng con hạ triều, ta sẽ bảo hắn dùng gậy đánh phò mã.”
Lúc này Chử Thanh Huy mới vui vẻ, bĩu môi nói: “Nếu chàng dám bắt nạt con, không cần phụ hoàng mẫu hậu giúp con ra mặt, tự con có thể bắt nạt lại chàng!”
“Ồ?” Hoàng hậu cười nói: “Mẫu hậu không biết Noãn Noãn lại có khí thế như vậy?”
Hai người nói xong lại cười, hoàng hậu ôm lấy nàng, nhẹ giọng nói: “Nói cho mẫu hậu nghe xem, rốt cuộc phò mã đối xử với con như thế nào?”
Chử Thanh Huy nghiêng đầu suy nghĩ, bĩu bĩu môi: “Vẫn khá tốt, nhưng mà……”
“Nhưng mà là sao?” Hoàng hậu vội hỏi.
Chử Thanh Huy chun mũi, “Nhưng chàng hay cắn người.”
Thế là trong lòng hoàng hậu lướt qua rất nhiều tưởng tượng, cũng bị đáp án này làm cho ngẩn người một lúc, “……. Cắn người?”
Chử Thanh Huy ngượng ngùng lộ ra một chút cánh tay cho hoàng hậu xem, hôm qua lúc cho Tử Tô nhìn thấy, nàng không hề cảm thấy gì, bây giờ ở trước mặt mẫu hậu bỗng có chút ngượng ngùng vô cớ.
Nhưng vừa nghĩ đến, hôm nay là muốn kể khổ cáo trạng với mẫu hậu, thế là nàng liền vén tay áo lên, “Mẫu hậu xem, đây đều do chàng cắn cả.”
Hoàng hậu chỉ liếc nhìn qua đã biết đó là vết tích gì, ngược lại không biết tiểu cô nương như Tử Tô dễ mặt đỏ tai hồng mà có chút khóc cười không xong, kéo tay áo nàng xuống che kín lại, “Con phải nhớ, đây là chuyện chốn khuê phòng của con cùng phò mã, trừ mẫu hậu ra, không thể nói cho nghe khác nghe, biết chưa?”
Chử Thanh Huy gật đầu, “Nhưng mà mẫu hậu, nếu chàng còn cắn con, con nên làm thế nào đây?”
“Hắn cắn con, con cảm thấy đau không?”
“Đau ngược lại thì không đau, chỉ có ngứa.”
Nàng nói là cắn, thực ra phần lớn là dấu vết bị mút ra, nhưng Chử Thanh Huy thường thích làm nũng trước mặt hoàng hậu nên cố ý phóng đại vấn đề, làm cho mẫu hậu đau nàng dỗ dành nàng.
Hoàng hậu rõ ràng hiểu rõ duyên cớ trong đó, bằng không nếu biết nữ nhi bị bắt nạt thật, cho dù hoàng hậu luôn ôn hòa sẽ không hề bình thản như vậy.
Hoàng hậu nhìn dung mạo mềm mại của Chử Thanh Huy, suy nghĩ vài lần, cố ý nghiêm mặt nói: “Thì ra là vậy, phò mã quả thật có gan lớn như vậy, dám bắt nạt công chúa của ta, lát nữa ta sẽ nói với phụ hoàng con, để hắn chỉnh đốn phò mã.”
“Ơ?” Chử Thanh Huy ngẩn người.
Hoàng hậu lại nói: “Hôm nay sẽ khuyên răn hắn một phen, đợi buổi chiều các con xuất cung, mẫu hậu gọi hai ma ma đắc lực đi theo con, mỗi ngày sẽ trong chừng ngoài cửa phòng không cho phò mã tiến vào, xem hắn còn bắt nạt con như thế nào, nếu phò mã to gan dám có suy nghĩ khác lập tức bảo phụ hoàng con đánh hắn!”
Chử Thanh Huy vội nói: “Đợi, đợi một chút……”
“Có phải Noãn Noãn cảm thấy vẫn chưa trút giận đủ đúng không? Yên tâm, mẫu hậu vẫn còn thủ đoạn khác nữa, đợi sau khi đánh xong lại phụ hoàng con tìm một lí do đưa hắn đến một nơi xa xôi ở biên cương để hắn bị nắng chiếu mưa dầm tắm gội, ngày ngày trên chiến trận giết địch, đợi khi hắn ăn đủ rồi lại gọi hắn trở về, đến lúc đó hắn tuyệt đối không dám bắt nạt con nữa.”
Chử Thanh Huy bị dọa nhảy dựng, “Mẫu hậu đừng đánh chàng, chàng không có bắt nạt con!”
“Thật ư, ta không tin, nếu hắn không bắt nạt con vậy những dấu vết trên người con từ đâu mà đến?”
“Đây là, đây là chàng mút……”
Hoàng hậu nhìn dáng vẻ ủ rũ ỉu xìu của nàng, cuối cùng nhịn không được, phì một tiếng cười lên.
Chử Thanh Huy nước mắt ròng ròng nhìn hoàng hậu.
Hoàng hậu sờ đầu nàng, “Hài tử ngốc, mẫu hậu trêu chọc con thôi.”
Chử Thanh Huy chớp chớp mắt, phản ứng lại, “Ô…… mẫu hậu người cũng bắt nạt con.”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!