“ Ngươi muốn thỉnh giáo điều gì?” Hứa Quân Dao chống tay nâng cằm tựa tiếu phi tiêu nhìn Tú Uyên.
“ Thần vương phi giỏi nhất về cái gì?” Tú Uyên kiêu ngạo nói.
“ Ngươi tinh thông nhất thứ gì thì làm đi!”
Mọi người xung quanh im lặng thần vương phi này đang muốn làm gì? Tài Cầm của Tú Uyên đến cả Thời Tịnh Kỳ cũng miễn cưỡng mới bằng một người tới dây đàn cũng không kéo nổi như nàng lại dám nói ra câu này.
Đám nam nhân bên kia cũng không chú ý lắm dù sao thần vương phi này sớm muộn cũng mất mặt thôi, họ kín đáo nhìn qua Mạc Ảnh Quân nhưng hắn vẫn như thường ngồi đó nhìn kỹ mới thấy được ý cười rất nhỏ trên khoé mắt của hắn, làm mọi người đều không biết hắn đang nghĩ gì? Nhưng tất cả đều rất chờ mong tới giây phút Thời Quân Dao mất mặt thần vương sẽ có bộ dáng như thế nào.
“ Vậy thì tiểu nữ bắt đầu trước!” Tú Uyên một bộ dáng hết sức tự tin, ngồi xuống trước mặt nàng là một cây huyền cầm nhìn cũng biết là đàn tốt.
Hứa Quân Dao chống cằm cũng muốn xem xem tài nữ cổ đại là như thế nào….
“ Dao nhi, muội thật sự muốn đấu với nàng!” Từ Tiên Nhi lo lắng ghé tai nàng nói nhỏ, nàng như thế nào Từ Tiên Nhi hiểu rõ nhất.
“ Không đấu!”
“ Không đấu, nhưng không phải muội nhận lời rồi sao?” Từ Tiên Nhi nghi hoặc.
“ Muội đâu có, bắt đầu rồi nghe một chút!” Hứa Quân Dao mặt rất tỉnh, Từ Tiên Nhi có chút ngớ người không đấu vậy là nhận thua sao?
Tiếng đàn du dương trầm bổng, nhịp nhàng tha thiết thật sự là một bản tình ca hay một người đàn giỏi, mọi người chìm đắm trong tiếng đàn của Tú Uyên chỉ có Mạc Ảnh Quân chưa từng rời ánh mắt khỏi nàng, tiểu hồ ly này lại muốn chơi trò gì đây hắn không tin nàng sẽ để mình thiệt.
“ Hoàng Thúc, xem tiếng đàn của Tú Uyên cô nương tha thiết khiến lòng người mê say, không biết hoàng thẩm sẽ đàn khúc gì để có thể sánh với khúc nhạc này!” Mạc Phong Dương châm chọc nói, mấy nam nhân bên cạnh đều lén cười thầm thần vương thật đáng thương cưới phải một cái bình hoa, nàng đẹp hơn rồi thì sao vẫn là mất mặt.
Mạc Ảnh Quân không nói gì chỉ liếc Mạc Phong Dương một cái rồi quay đầu, Mạc Phong Dương thấy mình bị phớt lờ trong lòng tức giận nhưng nhớ tới cảm giác bị doi da quất vào chân liền im lặng không nói gì nữa.
Khúc nhạc kết thúc mọi người đều vỗ tay khen hay, Tú Uyên e lệ phúc thân một cái rồi nhìn về phía nàng mọi người xung quanh cũng đổ dồn ánh mắt về phía Hứa Quân Dao.
“ Tiểu nữ bêu xấu rồi, khúc này gọi là “ Tiêu Tương” xin thỉnh giáo vương phi!”
“ Hay, quả nhiên không hỏi là tài nữ của kinh thành nhưng bất quá….” Hứa Quân Dao vỗ tay khen Tú Uyên, sau đó lại chống cằm suy tư mọi người đều tò mò nàng định nói gì.
“ Tiếng đàn của cô nương trong trẻo kỹ thuật xử lý hợp âm cũng rất tốt nhưng đáng tiếc nó lại quá thê lương! Thứ cho bản phi nói một câu khó nghe cô nương là một cô nương chưa gả đi đàn khúc này không thích hợp!” Hứa Quân Dao nói xong mọi người đều nghệt mặt ra, Tú Uyên hai mắt mở to không nghĩ nàng sẽ nói như vậy trên mặt trắng xanh, nhìn ánh mắt của mọi người xung quanh nàng chỉ thấy xấu hổ đến cực điểm.
“ Thời Quân Dao ngươi thì biết cái gì mà nói chứ!” Lý Thanh Lan hét lên.
“ “Tiêu Tương” là nỗi lòng của một nữ nhân nơi khuê phòng thương nhớ phu quân nơi chiến trường, Lý cô nương cảm thấy một cô nương chưa gả thích hợp đàn khúc này sao?” Mạc Ảnh Quân chầm chậm nói sau đó liền đứng dậy.
“ Hơn nữa khuê danh Vương phi của bản vương là để ngươi gọi sao?”
“ Vương gia thứ tội!” Lý phu nhân thấy hắn nổi giận liền lôi kéo Lý Thanh Lan quỳ xuống nhận tội.
“ Vương gia hôm nay là ngày vui của phủ thần, mong vương gia dơ cao đánh khẽ!” Ngũ Hầu nên tiếng giải vây, mấy vị đại nhân cũng quanh cũng lên tiếng một hai lời nhưng vẫn không thấy hắn lên tiếng, trong không khí căng thẳng một giọng nói nữ nhân lanh lảnh vang lên.
“ Vương gia!”
“ Lý cô nương cẩn trọng lời nói của mình!” Mọi người tức tới đau ngực luôn nói khô nước miếng cũng không bằng một tiếng của Thời Quân Dao.
Thời Tịnh Kỳ thu một màn này vào trong mắt không biết trong lòng là cảm tưởng gì, chỉ thấy càng ghen ghét Thời Quân Dao không ngờ nàng lại có thể được Thần vương sủng ái nhanh như vậy, nghĩ lại thái độ mấy hôm nay thất vương đối với mình, chiếc khăn trong tay bị nắm chặt nát nhúm y như lòng nàng ta bây giờ tràn đầy không cam lòng.
“ Vương phi quả nhiên tinh thông, bây giờ đến lượt vương phi mời!” Tú Uyên cắn răng thần vương lên tiếng khiến nàng ta mất hết mặt mũi, nàng ta muốn xem Thời Quân Dao nàng có bản lĩnh gì.
“ Cái gì đến lượt ta?” Hứa Quân Dao trông như thật sự không hiểu gì.
Những người còn lại:….???? Nàng ta vậy mà hỏi như vậy nãy đồng ý sảng khoái như vậy giờ lại không muốn đàn.
“ Vương phi lúc nãy đã đồng ý lời thách đấu của tiểu nữ sao bây giờ lại….”
“ Tú Uyên cô nương nói lời này sai rồi, mọi người ở đây nãy giờ đều nghe thấy cô nương là thỉnh giáo ta, ta cũng đã đưa ra lời khuyên cho cô nương rồi!” Hứa Quân Dao cười nhẹ nói.
“ Thỉnh giáo còn có thể lý giải như vậy?” Từ Tiên Nhi thấp giọng lẩm bẩm.
Tú Uyên không thể tin nổi nhìn nàng, bộ mặt vô lại của nàng làm những người còn lại mở mang tầm mắt.
Bạn đang đọc bộ truyện Kiều Phi Bị Tráo Đổi tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Kiều Phi Bị Tráo Đổi, truyện Kiều Phi Bị Tráo Đổi , đọc truyện Kiều Phi Bị Tráo Đổi full , Kiều Phi Bị Tráo Đổi full , Kiều Phi Bị Tráo Đổi chương mới