Ngày thứ nhất Mạc Ảnh Quân rời nhà, cả phủ vẫn yên tĩnh như thường.
Bởi vì hắn có tại cũng chỉ ở thư phòng hoặc ra ngoài làm việc nên hắn rời đi cũng không nhấc lên sóng gió gì. Ngày thứ hai Mạc Ảnh Quân đi, Hứa Quân Dao ôm chú sói nhỏ Mạc Khanh Khanh chơi đùa.
Tiểu Khanh Khanh bây giờ đã thân thiết với Hứa Quân Dao hơn nên cũng không phản kháng sự đụng chạm của nàng, một lát nó thiếp đi trong tay của nàng.
Hứa Quân Dao chọc chọc cái má nó, ngẩn người.
Thường ngày Mạc Ảnh Quân bận rộn cũng không có nhiều thời gian ở cạnh nàng, vậy nên một ngày Hứa Quân Dao cũng không cảm thấy quá nhiều khác lạ.
Nhưng tới tối nàng mới thật sự cảm nhận được sự tồn tại của hắn, từ bao giờ đã xâm nhập vào cuộc sống của mình, nhìn căn phòng rộng lớn chỉ có một mình, Hứa Quân Dao không tránh khỏi cảm thấy cô đơn. Nghĩ miên man nhất thời thở dài một tiếng.
Miên Miên bên cạnh thấy thế liền hỏi: “ Vương phi có chuyện gì khó nghĩ sao?” “ Không có gì, em đã gửi thư cho biểu tỷ giúp ta chưa!” Hứa Quân Dao nhìn Miên Miên cười cười, chuyện này nàng có thể nói rõ sao. “ Dạ em đã gửi tới cho biểu cô nương.
Biểu cô nương nói giờ Ngọ hôm nay người có thể tới phủ!” “ Được rồi, chúng ta chuẩn bị đi thôi!” Hôm nay là ngày hẹn trên thư với học viện Ly Sơn, Hứa Quân Dao thân phận đặc biệt nên không thể tuỳ tiện đi tới.
Suy đi tính lại nàng nghĩ ra một cách, nàng đã gửi thư tới phủ Đại học sĩ cho biểu tỷ nàng Từ Tiên Nhi.
Nhờ nàng che giấu giúp mình.
Tới phủ Đại học sĩ rất thuận lợi, đại biểu cữu chỉ nhắc nhở nàng cẩn thận.
Hứa Quân Dao để lại xe ngựa Thần vương phủ ở ngoài cổng chính, còn mình cải nam trang từ cửa sau đi ra. Để cho thuận tiện nàng chỉ đi một mình, học viện Ly Sơn ở phía Nam ngoại thành.
Xe ngựa đi khoảng 1 canh giờ thì tới nơi, dọc đường đi vào học viện hai bên rừng trúc không khí trong lành khiến lòng người được thả lỏng. “ Người tới là ai?” Một học đồ canh cổng chặn nàng lại. “ Xin hãy giúp ta gửi bái thiếp này tới Thanh Nguyên công tử!” Học đồ nhận lấy bái thiếp, xem xét nàng một lượt sau đó quay vào.
Khoảng nửa khắc sau Đường Thanh Nguyên tự mình ra tới, hắn hơi cúi người hành lễ với nàng, học đồ kia cũng biết vị công tử trẻ trước mặt này thân phận không tầm thường.
Lặng lẽ đứng ở một bên không lên tiếng. Hứa Quân Dao cười cười nói: “ Thanh Nguyên công tử hữu lễ rồi, Hứa mỗ không giám nhận!” “ Hứa công tử mời, tổ phụ ta đang chờ công tử tới.” Đường Thanh Nguyên ra dấu mời đích thân dẫn nàng vào trong. Một đường đi gặp rất nhiều học trò của học viện, họ đều rất kính trọng vị đệ nhất công tử Đường Thanh Nguyên này.
Cũng có không ít người tò mò về thân phận của vị công tử trẻ là nàng. “ Này nghe gì chưa, hôm nay học viện mình có thiếu tiên sinh mới tới đó!” Mấy học trò xúm lại bàn tán. “ Vậy sao, ngươi nhìn thấy chưa?” Chương Ngự chính là một tên bái quái, nghe thấy liền tò mò hỏi.
Chương Ngự hôm nay tới là để thi vào học viện, để cùng học với đám Trác Tư Hành, Giang Thư Mặc.
Ba người chơi chung nhưng có mình Chương Ngự là kém nhất, thi bốn lần vẫn trượt chỉ có thể hy vọng vào lần này. Học trò kia hứng thú nói: “ Thấy, thấy là một vị công tử trẻ tuổi.
Rất anh tuấn khí chất cũng không thua Thanh Nguyên sư huynh!” “ Công tử? Ta cứ nghĩ là….” Trác Tư Hành vốn không hay tham gia nói chuyện phiếm hôm nay tự dưng nói một tiếng, làm mọi người ngỡ ngàng. “ Đúng vậy, Tư Hành có vấn đề gì sao?” “ Không có…..” Cứ nghĩ là nàng chứ.
Trác Tư Hành hơi suy tư quay qua nói với người đang đọc sách gần đó: “ Tu Kiệt huynh, huynh nghĩ thế nào về thiếu tiên sinh mới.” Đối mặt với ánh mắt thâm tường của Trác Tư Hành, Từ Tu Kiệt chỉ lạnh nhạt trả lời: “ Chưa gặp, chưa biết!” Từ Tu Kiệt chính là đại công tử phủ đại học sĩ và là đại biểu ca của nguyên chủ Thời Quân Dao.
“ Vậy sao, ta cứ nghĩ tới thiếu tiên sinh lần này là người quen của huynh chứ!” Từ Tu Kiệt từ chối cho ý kiến, không thèm để ý Trác Tư Hành.
Trác Tư Hành cười cười hắn là người chứng kiến Từ Tu Kiệt này tài hoa ra sao, chẳng hề thua kém Đường Thanh Nguyên, nhưng Từ Tu Kiệt này lại không hề có ý nhập sĩ.
Chẳng phải là phí tài hoa một đời sao, Trác Tư Hành cũng đoán được một hai là do Từ gia sợ cây to đón gió.
Nhưng Trác Tư Hành vẫn không nhịn được tiếc cho tài hoa của huynh đệ Từ gia, Từ gia công tử còn hai vị còn nhỏ tuổi nhưng cũng đều là học trò của học viện.
Chỉ vì đời trước quá nổi trội nên đời sau chẳng lẽ phải nhẫn nhịn che giấu tài hoa một đời sao? “ Vương phi, không biết tại hạ nên xưng hô như thế nào?” Đường Thanh Nguyên hiểu thân phận của nàng không thể tuỳ tiện tiết lộ nên là chủ động hỏi thân phận hiện tại nàng mang. “ Thanh Nguyên công tử cứ đối xử ta như thường là được trách để mọi người đa nghi, ta ở đây họ Hứa gọi An Chi!” Đường Thanh Nguyên tỏ ý hiểu, dẫn nàng vào gặp tổ phụ mình.
Hứa Quân Dao lần đầu tiên được gặp nhà nho thời cổ đại có hơi kích động, Thanh Hy tiên sinh tuổi đã ngoài thất tuần, ông một đầu bạc trắng ngồi tại bàn đá đang nghiên cứu một thế cờ.
Phía đối diện là một nam nhân khoảng tam tuần, Hứa Quân Dao nhìn thấy người này cả người cứng nhắc. “Tam biểu cữu…” Hứa Quân Dao lẩm bẩm, nàng lại quên mất việc này làm sao giờ! Hai người bên kia đương như không vì sự xuất hiện của nàng và Đường Thanh Nguyên mà gián đoạn vẫn tiếp tục. Một lát sau, tam biểu cữu nàng cúi đầu nửa lễ nói: “ Hổ thẹn, học trò thua rồi!” Thanh Hy tiên sinh xua xua tay: “ Vĩ Thành tài nghệ của ngươi cũng tiến bộ nhiều rồi, ta cũng phải vất vả mới thắng được.” Lúc này Thanh Hy tiên sinh mới để ý sang hai người bên này: “ Tới rồi sao!” “ Quân Dao ra mắt Thanh Hy tiên sinh, tiên sinh vạn an! Tam biểu cữu!” Hứa Quân Dao nhanh chóng hành lễ. “ Tốt, quả nhiên hổ phụ vô sinh khuyển nữ.
Lão Thái phó chắc hẳn rất tự hào!” “ Tiên sinh quá lời, Quân Dao không giám nhận.” Thanh Hy tiên sinh cười hiền từ nói: “ Không quá, có hay không muốn cùng lão đây đánh một ván!”
Hứa Quân Dao ngẩn người, nàng không giám.
“ Tiên sinh nói đùa rồi, Quân Dao nào giám múa rìu qua mắt thợ.” Hứa Quân Dao nhanh chóng nói, thắng Đường Thanh Nguyên chẳng qua là chó ngáp phải ruồi thôi. “ Dao Nhi, Thanh Hy tiên sinh đã nói vậy rồi thì không được thất lễ!” Cữu cữu cũng nói rồi nàng không còn cách nào từ chối đành phải đồng ý.
“ Quân Dao đành phải thử múa rìu qua mắt thợ vậy!” Nàng cười tươi nói, xoá bỏ không khí căng thẳng. Một khắc trôi qua, Đường Thanh Nguyên cùng Từ Vĩ Thanh ngồi hai bên thấy cực kỳ bất ngờ.
Vậy mà Thời Quân Dao và Thanh Hy tiên sinh lại có cách đánh cờ hoàn toàn giống nhau.
Hai người đều cùng đặt cho đối phương một cái bẫy, chỉ đi sai một bước sẽ thua.
Nhưng cả Đường Thanh Nguyên hay Từ Vĩ Thanh đều không nhìn ra nước cờ đó. Đứa cháu này hình như không giống trong trí nhớ cửa mình nữa rồi.
Từ Vĩ Thanh giật mình nhìn nàng, mới gả đi ba tháng lại thay đổi nhiều như vậy. Hứa Quân Dao bên này tập trung cao độ nào để ý ánh mắt xung quanh, đánh cờ với Thanh Hy tiên sinh Hứa Quân Dao thật sự rất hứng thú.
Không hổ là đại nho thời cổ đại, hai người dùng cùng một cách đánh không biết là ai sẽ rơi vào bẫy của ai..
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!