Chỉ cần nhớ tới lời của Mục Tòng Hi, cô nương của mình từng tâm niệm muốn gả cho người khác, thậm chí có khả năng là sau khi bị từ hôn nàng cam chịu sa ngã, mới đến đạo quán trêu chọc mình.
Ngày đó bên ngoài Tử Dương quán, xe ngựa của Bảo nhi bị lún sâu trong bùn, tên nam tử kia, chính là nhi tử của lão Ngụy Quốc Công sao?
Thế nhưng nửa điểm cũng nhìn không giống Tỉnh Việt tướng quân.
Trong lòng nàng từng đầy ái mộ yêu thích hắn giống như đã thích mình sao?
Triệu Huyền không muốn nghĩ tiếp, lồng ngực tựa như có một đoàn liệt hỏa thiêu đốt, đốt lý trí của hắn đến sôi sục.
Hắn hận không thể lập tức phái người bắt lấy tiểu tử kia đến đây, để Bảo nhi nhìn cho rõ, người này có điểm nào tốt?
"Cữu phụ nàng nói, từ nhỏ nàng đã trông mong thành hôn với tiểu tử kia, phải không?" Triệu Huyền lại bình tĩnh thúc giục một tiếng, Ngọc Chiếu lại biết đây là yên bình trước khi mưa gió ập đến.
Lông mi của nàng khẽ chớp, nàng mới không muốn lại có quan hệ với Ngụy quốc công, nhưng cũng không thể phản bác lời của cữu cữu, bằng không chẳng phải là phá đài của cữu cữu sao?
Nàng khẽ kéo chăn trên giường, Triệu Huyền tất nhiên biết nàng muốn làm gì, tay đè chặt cái chăn kia, hai mắt nhìn thẳng nàng, chờ nàng trả lời, giống như chỉ cần nàng không trả lời thì hai người sẽ duy trì tư thế này đến hết đêm nay.
Trong giọng nói của Ngọc Chiếu không còn nỗi sợ hãi và giận dữ vừa rồi, ẩn chứa ngậm ngùi khóc nức nở, cúi đầu xuống: "Ngài là người thật đáng ghét, luôn khi dễ người khác như vậy...".
Triệu Huyền nghe nàng khóc nức nở, luôn sinh ra vài phần mềm lòng, tay buông lỏng, chăn đang bị tay đè lên liền bị Ngọc Chiếu kéo qua.
Ngọc Chiếu vội trùm chăn qua khỏi đầu, trốn trong chăn liền có cảm giác an toàn.
"Ta mệt rồi, muốn đi ngủ".
Triệu Huyền cúi người xuống giường, trong lòng buồn bực, đưa tay xốc chăn trên đầu nàng ra.
Ngọc Chiếu gắt gao túm lấy mép chăn, bị nóng ra một đầu mồ hôi cũng không để cho hắn được như ý.
Triệu Huyền thật sự tức giận bật cười, cho tới bây giờ chưa từng tức giận như vậy: "Trời nóng như vậy, nàng trùm chăn làm gì?".
Trong chăn truyền đến tiếng nói mơ hồ: "Đừng nói chuyện với ta, ta thật sự buồn ngủ, đã rất lâu ta không được ngủ rồi...".
Ngọc Chiếu buồn bực đến khó chịu, cảm giác trên tay không còn sức, khe hở trong chăn lộ ra một tia sáng, chợt ánh sáng lại bị tắt đi.
Hơi thở quen thuộc phả vào mặt, mang theo độ nóng hùng hổ bức người…
Nàng chợt cảm thấy trên môi nóng lên, bị ôm vào trong một bức tường ấm áp cứng rắn.
Hơi thở của Triệu Huyền nóng rực, đè nén thở dốc, giam hãm Ngọc Chiếu ở giữa giường, hồi lâu mới lưu luyến rời khỏi môi nàng, lại tiến đến trên cổ, sau lưng, trên vai nàng.
Ngọc Chiếu bị nhột không nhịn được cười khanh khách, sau đó thẹn quá hóa giận.
"Ta muốn đi ngủ, ngài nên đi ra ngoài đi".
Triệu Huyền dù bận vẫn ung dung, thản nhiên ừ một tiếng, nửa điểm cũng không có ý muốn đi, chỉ buông thân thể nàng ra, "Nàng ngủ giấc ngủ của nàng là được, ta giúp nàng đuổi muỗi".
Ngọc Chiếu cũng không sợ hắn, nam nhân này chính là như vậy, nếu nàng không đồng ý, hắn thật sự sẽ chỉ giúp nàng đuổi muỗi.
Người này có nói cũng không nghe, nàng thật sự quá mệt mỏi, dứt khoát không để ý tới hắn nữa, trở mình chui vào trong chăn mỏng sạch sẽ, hơi thở yếu ớt, từ từ nhắm mắt chỉ chốc lát sau đã ngủ say.
Trải qua một ngày một đêm, nàng thật sự đã quá mệt mỏi.
Nàng lại không biết, Triệu Huyền ở dưới ánh nến mờ ảo nhìn nàng đến tận nửa đêm vẫn không nỡ dời mắt.
...
Trên lầu yên tĩnh, không có nửa điểm động tĩnh.
Phía dưới lại là một phen náo loạn, bất quá mọi người biết được nơi này cách âm không tốt, tai bệ hạ lại rất thính, chỉ dám nói chuyện khe khẽ.
Mấy cấm vệ và Minh Quang Khải Vệ đem cái bàn lớn ra ngoài trời để kết giao, tụ lại một bàn, bệ hạ đích thân đến, Lý Cận Lân tất nhiên cũng đi theo đến đây.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!