Quang Hạo lén đưa mắt nhìn phản ứng của Lục công chúa một chút, chỉ thấy nàng ấy vẫn bĩnh tĩnh như thế, nhẹ nhàng vô tình như nước.
Dường như… dường như hoàn toàn không có chút sợ hãi nào. “Mẫu hậu…” “Mẫu hậu, là Di Nguyệt, muội ấy ỷ sủng sinh kiêu, gây sự với con.” Tinh Mỹ lên tiếng trước, phân bua, cũng không ngần ngại chỉ ngón tay về phía Di Nguyệt.
Đó chính là một sự xúc phạm.
Không chỉ Di Nguyệt mà mọi người đều cau mày vì cách ứng xử của Thất công chúa. “Đứng lên trước đã.” Quang Thuận đế lên tiếng.
Di Nguyệt vẫn ngoan ngoãn giữ tay ở vị trí hành lễ, hoàn toàn không có ý định lên tiếng cãi lại.
Ngũ công chúa lên tiếng trước: “Thưa phụ hoàng, mẫu hậu, tất cả là do… do con và Thất hoàng muội có chút tranh cãi.
Cửu muội chỉ là muốn lên tiếng giúp con, hoàn toàn không phải do muội ấy.” Quang Thuận đế gật đầu, ngầm khen ngợi Tuệ Nhi.
Xem ra nữ nhi bảo bối của ông có mắt nhìn người rất tốt, nữ nhi thứ năm này cũng là người thật thà, hiểu chuyện, cất nhắc có thể xem xét cho nàng ta một số ưu ái. “Nguyệt nhi, tới lượt con, nói cho trẫm nghe.” Quang Thuận đế mỉm cười nhìn tiểu bảo bối của mình đang giả vờ ngoan ngoãn nhu hòa.
Ông thừa biết trong lòng nàng đang nghĩ cái gì.
Rõ ràng là đang chờ được ông hỏi tới, sau đó tỏ ra ấm ức phân bua.
Chút trò trẻ con này… thế nhưng ông lại thích.
Cũng có thể mắt nhắm mắt mở cho qua để nhìn nàng nghịch ngợm. Biết làm sao được? Ai bảo đó là bảo bối nhỏ của ông cơ chứ! “Phụ hoàng…” Di Nguyệt ngước đôi mắt long lanh lên nhìn, phân trần: “Con vừa tới đây thì thấy Thất hoàng tỷ gây sự với Ngũ tỷ nên muốn lên tiếng một chút.
Nhưng Thất hoàng tỷ không hiểu ý con, lại cho rằng con đang bắt nạt tỷ ấy.” “Cụ thể như thế nào? Con nói rõ ta nghe.” Quang Thuận đế vui vẻ nhìn nàng tường thuật lại câu chuyện.
Rõ ràng là không thêm mắm dặm muối gì, nhưng lại có thể khiến gương mặt Thất công chúa tái lại, còn có thể khiến Quang Thuận đế mỉm cười thật vui vẻ. “Thưa phụ hoàng, lúc nãy Ngũ tỷ đang đứng ở đây ngắm trăng thì Thất tỷ tới.
Ngũ tỷ đã nhún nhường lại còn bị Thất tỷ gây sự, làm Ngũ tỷ mất mặt trước người khác.” Di Nguyệt rành mạch kể lại. Quang Thuận đế gật đầu.
Tuy ông không quá yêu thương các nữ nhi khác, nhưng sự quan tâm vẫn có.
Tính tình của nữ nhi từ bụng Hoàng quý phi chui ra ông cũng hiểu, chỉ là chưa có dịp dạy dỗ lại nàng ta. “Thanh Ân, con cũng ở đây, nói ta nghe có đúng thế không?” Lý hoàng hậu hỏi.
Lục công chúa nhẹ nhàng đáp: “Vâng, đúng như Cửu muội nói.” Từng trận xôn xao nổi lên, Thất công chúa thẹn quá hóa giận, thẳng thừng nói: “Nhưng Cửu muội cũng không phải phép, muội ấy ỷ được phụ hoàng sủng ái, không xem trưởng bối là con ra gì.” “Nhưng Ngũ tỷ cũng là trưởng bối của Thất tỷ, tỷ cũng không tôn trọng tỷ ấy thì sao lại đòi muội tôn trọng tỷ?” Lẽ dĩ nhiên thôi, ngươi đã không tôn trọng người khác thì sao lại đòi người ta tôn trọng ngươi? Di Nguyệt khẽ câu khóe môi mỉm cười, xem phản ứng ngày càng khó coi của Tinh Mỹ. “Nhưng… Nhưng… Nhưng bối phận của ta lớn hơn Ngũ tỷ!” Tinh Mỹ giận quá, cũng không tiết chế nữa mà nói thẳng.
Đúng vậy, nàng ta chính là coi thường xuất thân của mẫu thân Tuệ Nhi mới lên mặt với nàng ấy.
Một người là hoàng quý phi hàm tòng nhất phẩm, một người là Vĩnh tần hàm tứ phẩm, không phải nói cũng biết được ai hơn ai… Di Nguyệt nhoẻn miệng cười, đưa tay lên cằm suy nghĩ một lúc rồi nói: “Nếu luận về bối phận… bối phận của muội thấp hơn tỷ sao? Hay ý tỷ là… hoàng quý phi có vị thế cao hơn cả hoàng hậu?” Nàng biết lời nàng nói ra là rất to gan, nhưng vẫn nói.
Chỉ có nói ra những lời khích bác này mới có thể làm cho Tinh Mỹ chịu phạt, dạy cho nàng ta một bài học. Lý hoàng hậu cũng ngẩn người vì độ lớn gan của nàng, Quang Thuận đế cũng không vui vẻ xem kịch nữa mà trầm ngâm xử lí. “Ta… ta không có ý đó…” “Trong cung chỉ có đích thứ khác biệt, dù bối phận có cao thế nào thì cũng đều là con của phi tần.
Chưa kể, Ngũ công chúa là trưởng bối của con, con phải biết tôn trọng trưởng bối.” Quang Thuận đế nói.
Lúc này, Hoàng quý phi quỳ xuống, thay nàng ta cầu tình: “Bệ hạ, Tiểu Mỹ còn nhỏ dại, là do thần thiếp dạy bảo không nghiêm, mong bệ hạ lượng tình tha thứ.”
“Nhưng cũng phải phạt để nàng rút kinh nghiệm.
Thế này đi, dù sao hôm nay trẫm cũng đang vui vẻ.
Phạt nàng cấm túc ở trong cung một tháng không được ra bên ngoài.
Một tháng này, con suy nghĩ cho kĩ lại.” “Tạ hoàng thượng thương tình nhẹ tay.” Hoàng quý phi cúi đầu, Tinh Mỹ dù đang cay cú vẫn phải dập đầu lĩnh tội.
Di Nguyệt ở một bên lẳng lặng nhìn, không cười cũng không bày ra biểu cảm gì nữa.
Hình phạt này cũng xem như vừa đủ… “Cả con nữa Nguyệt nhi.” Quang Thuận đế chợt lên tiếng. “Vâng?” Di Nguyệt ngạc nhiên nhìn ông.
Định phạt luôn cả nàng?.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!