“Ừ… Nhưng bát hoàng huynh thì làm sao biết được mình đang nói gì cơ chứ?” Tống Tuệ Nhi có vẻ hơi không vui: “Dung phi nương nương và mẫu phi của tỷ có chút giao tình, tỷ cũng có quen biết với y một chút.
Tỷ dám chắc rằng có người đứng sau gây ra chuyện này.”
“Muốn hạ bệ Dung phi nương nương sao? Mọi người có cảm thấy việc này hoàn toàn không có động cơ không?” Thanh Ân ngẫm nghĩ, rồi chợt nhận ra còn có Di Nguyệt ở đây, liệu bàn chuyện này trước mặt một đứa trẻ thì có nên không đây?
Nàng vẫn đang ăn bánh, ngẫm nghĩ rồi trả lời: “Muội cảm thấy không có khả năng.
Dung phi đóng cửa cung đã lâu, không tranh đấu cũng không ghi hận với ai.
Mục tiêu là bát hoàng huynh thì lại càng không thể.
Bởi huynh ấy vốn không hề có nguy cơ đe dọa hay tranh giành hoàng vị.”
Nếu như thế thì… tại sao? Ân oán từ trước đó nữa sao? Trong lúc Dung phi còn đắc sủng đã đắc tội với người nào à? Nếu vậy thì người đó cũng thật đáng sợ, có thể ôm hận tới hơn mười năm như vậy…
“Tỳ cũng không rõ… Nhưng chuyện này làm tỷ có chút phiền lòng.
Thật ra, trong cung này, mẫu tử đệ ấy thật sự rất đáng thương.” Thân là long tử nhưng lại không được thông minh như người khác, lại còn thua cả một đứa trẻ bình thường lớn lên trong nhà bình dân.
Bị phụ thân ghẻ lạnh đã đành, lại còn bị người người chế giễu.
Vinh hoa phú quý thì có là gì chứ? Có thể bù đắp được cho y sao?
“Cái này…” Thanh Ân chỉ có thể thở dài.
Đáng thương thì đáng thương thật, mà họ thì có thể làm gì được đây? Lệnh vua khó cãi, huống hồ chi lời kia của Bát hoàng tử lại còn nói ngay trước mặt vua và bá quan.
Dù cho có cứu được mạng thì cũng không thể đảm bảo họ có thể ở lại trong cung.
Mà giữ được mạng đã là một chuyện gì đó hết sức khó khăn rồi.
“Muội e là muội cũng không giúp được gì đâu.” Vẫn lí do như trên, dẫu sao cũng là một tình địch của mẫu thân các nàng, loại bỏ một người vẫn là một người, dù họ có thương cũng không thể giúp, mà có khi còn là không nên giúp.
Như việc Điệp quý nhân vừa rồi, ai mà nghĩ sau lần đấy một thời gian thì phía nhà mẹ đẻ Điệp quý nhân lên tiếng kháng cự một chút.
Vì mục đích chính trị, thêm vào đó là lời khuyên của Lý hoàng hậu, Quang Thuận đế đã phong cho nàng ta lên tần vị.
Cái này… a! Thật sự là nằm ngoài dự tính của Di Nguyệt.
Lần này đối phương lại còn là phi vị, nhà ngoại lại còn có sức uy hiếp lớn hơn Điệp quý nhân.
Nói không chừng, nếu được giải oan thì còn có thể leo cao hơn nữa.
Uầy, cái này thật sự nguy hiểm! Với cả, dù gì nàng cũng chỉ là đứa bé mới sáu tuổi, thông minh quá mức hay quá mức xen vào chuyện hậu cung của phụ hoàng cũng không hay.
“Tỷ biết mà.” Tuệ Nhi thở dài.
Bạn đang đọc bộ truyện Kim Loan Khải Hoàn Ca tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Kim Loan Khải Hoàn Ca, truyện Kim Loan Khải Hoàn Ca , đọc truyện Kim Loan Khải Hoàn Ca full , Kim Loan Khải Hoàn Ca full , Kim Loan Khải Hoàn Ca chương mới