Di Nguyệt cứ nắm tay Tịch Dương, dùng hết sức bình sinh mà chạy.
Phía sau tiếng đao kiếm vẫn vang lên không ngừng.
Chợt… “Soạt” một tiếng, hai người trượt dài xuống một vách núi.
…
Vách núi này nằm cặp mé rừng, may mà cây cối um tùm, hơn nữa cũng không cao nên cả hai chỉ bị thương ngoài da.
Mặc cho cơn đau nhức hành hạ, Di Nguyệt nhanh nhẹn kéo ca ca trốn vào một hốc nhỏ bị cây cối um tùm che khuất.
“Nguyệt nhi…” Tịch Dương lần đầu gặp phải tình trạng này, không tránh được có sự hoảng loạn muốn khóc.
Khóc cũng phải, dẫu sao hắn không giống Di Nguyệt là một người trưởng thành sống trong cơ thể con nít, Tịch Dương dù thông minh sớm thì cũng chỉ là đứa trẻ mới có sáu tuổi thôi.
“Ca ca, suỵt, chỉ một chút thôi.” Di Nguyệt ra dấu im lặng.
Quả nhiên, đám cướp kia biết đối phương chỉ là hai đứa trẻ, còn là con nhà quyền thế nên nhất quyết không chịu buông tha.
Chúng lùng sục khắp nơi, tiếng bước chân loạt xoạt dọa Di Nguyệt giật nảy từng hồi.
Không được! Nhất định không được để bị bắt! Di Nguyệt thầm cầu xin ông trời, nếu đã cho nàng sống lại, vậy đừng cướp đi mọi thứ của nàng nữa!
Có lẽ trời cao vẫn thương xót cho nàng, đám cướp sau một hồi lùng sục cũng bỏ đi.
Nhưng cả hai lại không dám chui ra, sợ chúng vẫn còn ở đâu đó.
Chờ một hồi lâu rồi lại thành ngủ quên mất.
Lúc hai người tỉnh lại đã thấy mình đang nằm trên giường trúc, bên trên là mái nhà đơn sơ.
Di Nguyệt giật mình ngồi dậy, phát hiện ra toàn bộ đồ vật có giá trị trên người hai người đều đã đi đâu mất, ngay cả quần áo cũng bị đổi thành một bộ vải sờn cũ.
Cái này là…? Bị phát hiện rồi?
“A, các ngươi tỉnh rồi à?” Một người đàn ông bước vào.
Người này tay chân thô ráp, da ngăm đen, trông hơi thô tục nhưng không giống người xấu.
Tuy vậy, Di Nguyệt vẫn có chút đề phòng.
“Ông là ai? Tại sao chúng tôi ở đây? Đồ của chúng tôi đâu?” Di Nguyệt gằng giọng hỏi.
Lúc này, một người phụ nữ khác bước vào, giọng điệu chanh chua thấy rõ: “Gớm nhỉ? Trẻ con mà ăn nói xất xược thế à? Quả nhiên cứu về chỉ thêm nợ mà thôi.”
Tịch Dương chau mày nhìn người phụ nữ kia.
Sáu năm vừa qua trên đời, có lẽ đây là lần đầu tiên có người dám ăn nói bất kính với hai người như vậy.
“Mình bình tĩnh, chúng vẫn là con nít.” Người đàn ông hạ giọng khuyên vợ, sau đó quay sang hai người: “Ta tìm thấy hai đứa bên bìa rừng nên mang về trị thương.
Ở đây có chút cháo, ăn đi cho nóng nhé.”
“Đồ của bọn ta đâu?” Di Nguyệt hỏi lại.
Bạn đang đọc bộ truyện Kim Loan Khải Hoàn Ca tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Kim Loan Khải Hoàn Ca, truyện Kim Loan Khải Hoàn Ca , đọc truyện Kim Loan Khải Hoàn Ca full , Kim Loan Khải Hoàn Ca full , Kim Loan Khải Hoàn Ca chương mới