Tư Hạ vừa rời khỏi không bao lâu thì bên ngoài Dưỡng Tâm điện có chút huyên náo.
Thường Hi đi vào hành lễ, lại cố tình làm lộ ra đôi mắt ửng đỏ của mình, còn nói bằng giọng mũi: “Thỉnh an hoàng huynh.”
Tử Kì hoàn toàn liệu trước được nàng ấy sẽ sang đây cáo trạng, chỉ lạnh nhạt hỏi: “ Có chuyện gì? Sao lại chạy sang đây?”
Thường Hi cứng đờ, bởi vì hắn không hỏi vì sao nàng ấy khóc nên nàng ấy không thể cáo trạng hoàng hậu được.
Thường Hi chỉ đành sụt sùi khóc tiếp, quỳ xuống: “Hoàng huynh, muội muốn xin lập phủ riêng.
Tuy muội thật sự rất yêu quý hoàng huynh, rất muốn ở cạnh chăm sóc huynh, nhưng hoàng tẩu lại không thích muội, gây khó dễ cho muội.”
“Muội nói A Nguyệt gây khó dễ cho muội?” Tử Kì cười lạnh, Thường Hi chột dạ run lên một cái, nha hoàn bên cạnh thấy thế sốt ruột dập đầu: “Bẩm bệ hạ, công chúa thật sự đã chịu ấm ức ở Phượng Tê cung.
Xin bệ hạ minh xét, trả lại công bằng cho công chúa.”
“A Yên, em nói gì đó!” Thường Hi vờ gắt lên, nhưng đôi mắt lại lộ rõ vẻ vui vẻ.
Tử Kì nhìn một màn nhàm chán này, nhíu mày: “Từ khi nào trẫm cho ngươi nói?”
Nha hoàn kia sợ run lên, vội dập đầu tạ tội.
Thường Hi vừa muốn mở miệng bênh vực lại bị hắn chặn ngang: “Còn muội, đừng tưởng trẫm không biết muội làm trò gì.
Chuyện lập phủ riêng trẫm đã chuẩn bị, trong vòng hai tháng nữa, muội sẽ ra khỏi cung.” Nhân tiện, hắn còn cho mang nha hoàn kia xuống trị tội.
Ra khỏi Dưỡng Tâm điện rồi mà hắn vẫn còn nghe thấy tiếng nha hoàn kia kêu thảm, xin Thường Hi cứu mạng.
“Di giá tới Phượng Tê cung.”
Lúc hắn tới nơi, Di Nguyệt còn đang ngồi xem sổ sách mà không để ý nhiều.
Nha hoàn muốn hành lễ lại bị hắn đuổi ra ngoài.
Tử Kì tới sát bên cạnh, đóng quyển sổ lại Di Nguyệt mới giật mình nhận ra: “Bệ hạ…”
“Không phải trước kia ở chiến trường nàng cũng không gọi trẫm là bệ hạ sao? Sao bây giờ lại đổi lại?” Từ Kì ngăn động tác hành lễ của nàng lại.
“Lúc đó… nhưng bây giờ là trong cung.”
“Trong cung không phải chính là nhà của chúng ta sao? Sao còn phải sợ chứ?” Tử Kì cầm lấy cổ tay mảnh khảnh của nàng, vén tay áo lên xem xét.
Phần vết thương đã bị lau sạch và phủ một lớp bột cao, song vẫn có thể thấy vết đỏ mảnh mảnh.
Hắn thở dài: “Có đau lắm không?”
Di Nguyệt đỏ mặt, lắc đầu: “Không đau.”
“Vậy còn chân thì sao?” Vừa hỏi, hắn vừa vươn tay ra ý muốn kiểm tra thử.
Di Nguyệt lập tức rụt chân về: “A Kì, không thể!”
“Tên húy của hoàng đế nàng còn dám gọi, vậy chỉ là chân thôi sao lại không dám cho trẫm xem chứ?” Tử Kì lại cười nhạt, song cũng không làm khó nàng: “Để tối trẫm kiểm tra sau cũng được.”
“Đừng đùa như vậy…” Di Nguyệt lẩm bẩm.
Bạn đang đọc bộ truyện Kim Loan Khải Hoàn Ca tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Kim Loan Khải Hoàn Ca, truyện Kim Loan Khải Hoàn Ca , đọc truyện Kim Loan Khải Hoàn Ca full , Kim Loan Khải Hoàn Ca full , Kim Loan Khải Hoàn Ca chương mới