Trở về Phượng Tê cung, Di Nguyệt vẫn giữ nguyên trạng thái im lặng.
Có lẽ nàng vẫn chưa thật sự tin được, Tử Kì vậy mà lại nỡ xuống tay vô cùng tàn nhẫn với Thường Hi.
Nhưng nàng ta là muội muội của hắn, cùng hắn lớn lên và cũng là người thân duy nhất còn của hắn.
Thế mà…
Vậy nếu hắn đã nhớ lại kiếp trước, vì sao lại không trả thù nàng?
“Nàng bận lòng à?” Tử Kì được nàng hầu hạ cời áo ngoài, nằm xuống giường, Di Nguyệt nằm xuống cạnh hắn.
“Đều do nàng ta tự mình chuốc lấy mà thôi.
Nếu không phải chúng ta sớm đề phòng thì người bị hại đã là nàng.”
Đúng vậy, Di Nguyệt sớm đã đề phòng Thường Hi.
Sau sự việc của Mục Du Ca, nàng e dè hỏi ý Tử Kì về việc có thể giám sát phủ trưởng công chúa một chút hay không? Vậy là Tử Kì liền trực tiếp mua chuộc nha hoàn bên người Thường Hi.
Ngay cái đêm mà Thường Hi dự định ra tay với nàng, nha hoàn kia đã tuồn tin vào trong cung.
Lúc biết chuyện, cả nàng lẫn hắn đều sững người không thể tin được.
“Cái này…” Di Nguyệt nhìn hắn, trong mắt hiện lên một chút ý niệm không hay.
Nàng nhịn nhục Thường Hi cũng đã mấy lần đều vì nghĩ cho Tử Kì, nhưng nay nàng ta lại muốn xuống tay như thế…
“Đều theo ý nàng, để nàng ta gậy ông đập lưng ông đi.”
…
Ngày đại hôn của công chúa Thường Hi vẫn được tổ chức linh đình, xứng với cái danh trưởng công chúa của nàng ta.
Song, dân chúng thì ngưỡng mộ vui vẻ chứ tân nương lại chẳng hài lòng.
Nàng ta cứ liên tục làm loạn, sau bị giam lỏng ở trong cung chờ ngày gả đi.
Bao nhiêu vải lụa gửi tới cho nàng ta tự chuẩn bị giá y, nhưng nàng ta lại chẳng đụng tay vào, cả ngày chỉ thẩn thờ muốn xin tha thứ.
Nhưng một chuyện không ai ngờ tới đã xảy ra ngay ngày hôm đó.
Vì muốn cho nàng ta chút mặt mũi để sau này gả tới Thục quốc cũng không bị khinh nhờn nên Di Nguyệt và Tử Kì đã tiễn người tới cổng thành.
Đoàn đưa dâu vừa đi xa một chút thì chuyện bất ngờ xảy ra…
“Tấn công! Giết chết bọn nó cho ta!” Một giọng nam gào lên và một đám người mang theo gươm kiếm từ trong đám đông hướng thẳng tới chỗ nàng mà xông tới.
Lúc chiếc nón che đầu gã ta rơi xuống, Di Nguyệt bàng hoàng nhận ra Tĩnh vương: “Tĩnh vương? Sao hắn lại ở đây?”
Không gian nhất thời trở nên náo loạn, quân lính hộ giá Tử Kì và Di Nguyệt vào trong thành.
Nhưng rõ ràng là có gì đó không ổn lắm.
Bọn chúng chỉ có chưa tới hai chục người, rất nhanh sẽ bị quân lính bắt hết.
Bạn đang đọc bộ truyện Kim Loan Khải Hoàn Ca tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Kim Loan Khải Hoàn Ca, truyện Kim Loan Khải Hoàn Ca , đọc truyện Kim Loan Khải Hoàn Ca full , Kim Loan Khải Hoàn Ca full , Kim Loan Khải Hoàn Ca chương mới