Di Nguyệt lên thuyền cùng vài vị tiểu thư khác trạc tuổi.
Lúc thuyền đương ở giữa hồ thì ánh mắt Di Nguyệt lại va phải một người.
Nàng ta mặc y phục màu tím nhạt, gương mặt lại có phần cương trực hơn so với lứa tuổi, trông vừa có nét xinh đẹp của nữ nhi vừa có khí phách của một trang nam tử.
Di Nguyệt nhìn nàng ta chăm chú, rồi cũng nhớ ra đó là ai.
Khí phách này, phong thái này ở Vệ quốc chỉ có một – đích tiểu thư phủ Thượng thư binh bộ, cũng chính là tân nương của Dương Hiểu Phong vào kiếp trước.
Một cảm giác kì lạ thoáng qua tim, không phải hận mà chỉ là một chút hoài niệm.
Vị tiểu thư này chẳng chút động chạm, cũng chẳng hại nàng, nàng ta chỉ là vô tình có liên quan đến một nút thắt quan trọng trong đời nàng.
Vị tiểu thư kia đi ngang qua cây cầu, Di Nguyệt cũng vừa vặn thu hồi tầm mắt lại.
Thế nhưng, bất chợt, một lực đẩy rất mạnh từ phía sau chợt tới, đẩy nàng sẩy chân rơi thẳng xuống hồ.
Mọi thứ… chỉ diễn ra trong tích tắc.
Có tiếng la hét thất thanh, Di Nguyệt cố nhoài người khỏi mặt nước nhưng chân lại vướng phải một mớ rong rêu dưới hồ.
Tuệ Nhi ở bên bờ vội kêu lớn nhờ người tới cứu.
Nha hoàn trên chiếc thuyền con cũng nhoài người muốn giữ tay nàng nhưng bất thành, chiếc thuyền cứ chao đảo do sóng nước khi Di Nguyệt vùng vẫy tạo thành.
Bỗng, có một tiếng động lớn như ai đó vừa lao xuống nước.
Ngay khi Di Nguyệt sắp chìm xuống thì một vòng tay đã kéo nàng lên.
Qua tầm nhìn đã mơ hồ, Di Nguyệt thấy thấp thoáng một bóng thiếu niên vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
.
.
.
Lúc Di Nguyệt tỉnh lại đã là giữa đêm, cảm giác mí mắt nặng nề, cả cơ thể nóng bừng như muốn bất động.
Nàng nặng nề nhìn tấm rèm màu lam bên trên, lại thẫn thờ quay đầu sang bên cạnh.
Ngồi cạnh giường là Lý hoàng hậu vẫn đang lo lắng thay khăn cho nàng.
Thấy nàng tỉnh, một tia vui sướng xẹt qua trong mặt vị mẫu nghi thiên hạ, người quay lại hạ lệnh cho nha hoàn: “Mau gọi thái y qua đây, công chúa tỉnh rồi.”
“Mẫu hậu… con khó chịu…” Di Nguyệt huơ tay vào không trung, cảm nhận cổ họng mình khô khốc.
Kiếp trước nàng không quá thân với Ngũ tỷ, dịp thưởng hoa cũng chỉ quanh quẩn ở gần mẫu hậu nên không xảy ra cớ sự này.
Tiết trời vào xuân nước rất lạnh, một tiểu cô nương được nâng như trứng, hứng như hoa như nàng lại rơi xuống đó, hẳn là bị cảm rồi.
“Ngoan, chờ một chút thái y đến ngay.
Nào, uống một chút nước nhé?” Lý hoàng hậu đưa ly nước đến cạnh, Di Nguyệt cố gắng ngẩng đầu dậy uống một chút, sau đó lại nằm gục xuống, thở gấp.
Nàng đau đầu quá! Đau như đầu muốn bị bổ làm hai.
Chỉ một chốc sau có tiếng ngươi đi vào vội vàng.
Bạn đang đọc bộ truyện Kim Loan Khải Hoàn Ca tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Kim Loan Khải Hoàn Ca, truyện Kim Loan Khải Hoàn Ca , đọc truyện Kim Loan Khải Hoàn Ca full , Kim Loan Khải Hoàn Ca full , Kim Loan Khải Hoàn Ca chương mới